ĐIỀU BÁC SĨ MUỐN - Trang 124

“Tiểu Noãn nói không thích.” Cố Thanh Thời nhún vai, chỉ là cái hình

nền thôi.

Tạ Đông Sơ ngạc nhiên: “Anh… sao lại để ý cô ấy nghĩ gì…”

“Ừm… không biết nữa…” Cố Thanh Thời suy nghĩ, “Có lẽ vì là bạn

bè, cũng không nên làm cô ấy không vui phải không?”

Tạ Đông Sơ ngớ người: “Thanh Thời à, anh như vậy… thật không

đúng đâu… lời nói của bạn bè bình thường đâu cần để ý như vậy, em ấy
ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống của anh, anh không cảm thấy sao? Cái
này đã vượt quá giới hạn bạn bè rồi.”

“Anh cảm thấy bạn bè là một từ trừu tượng, thực ra thế nào mới là bạn

bè? Có điều người ta đã nói rồi, anh không phải không nên làm cô ấy buồn
ư?”

Giây phút đó, Tạ Đông Sơ bỗng nhìn thấy được sự cố chấp của anh.

Trước nay anh vẫn luôn sao cũng được, chưa từng cố chấp một điều gì. Là
anh không hiểu thật hay chỉ là kiếm cớ chặn miệng người khác? Là giả
ngây ư?

“Được rồi, anh về chuẩn bị trước đây, em ăn mau lên.” Anh dọn khay

đứng lên trước.

“Nếu em không vui thì sao?” Tạ Đông Sơ buột miệng lí nhí nói ra lời

trong lòng, nhìn theo bóng lưng anh đã khuất xa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.