ĐIỀU BÁC SĨ MUỐN - Trang 177

Nói xong anh ta vẫy tay chào, ngồi lên xe phóng đi như chớp.

Trần Noãn chạy theo hai bước, vẫy tay chào rồi đưa tay xoa chóp mũi

nhìn theo.

“Ồ, nghỉ việc à? Tôi thấy cô còn chưa chiếm được người mà đã nghỉ

việc chuẩn bị làm phu nhân toàn thời gian rồi cơ à?” Cái giọng điệu khó
nghe này nhất định chỉ có thể là Trác Nhất.

Trần Noãn cảm thấy hôm nay mình đã bước nhầm chân ra khỏi cửa,

chứ không sao có thể gặp phải cái loại người mồm miệng ăn mắm ăn muối
như vậy chứ.

“Hừ, nếu cậu ngậm miệng lại được, bản cung rất vui lòng!”

“Tôi thấy cô thật chẳng có tiền đồ gì cả!” Trác Nhất tính trẻ con vẫn

cứ trêu ngươi tiếp, tuy tuổi cậu ta đã chẳng còn nhỏ nữa nhưng mặt mũi vẫn
trắng trẻo, thư sinh, mắt hai mí, môi đỏ hồng, cái mặt lúc nổi giận đùng
đùng hay không chịu phục thật quá giống học sinh trung học.

“Cậu mới là đứa không có tiền đồ ấy.” Trần Noãn lườm cậu ta một cái,

đốp lại nhưng không hề giận, cà nhắc ngồi xuống một cái ghế trong công
viên nghịch điện thoại.

“Cô bảo ai không có tiền đồ hả?”

Trần Noãn mặc kệ cậu ta, chỉ mải xem weibo.

Một lúc lâu sau không thấy tiếng gì nữa, Trần Noãn mới ngẩng đầu lên

nhìn, chẳng còn ai ở đây nữa, hay thật, lần đầu tiên thấy thằng nhóc này
thua cuộc bỏ chạy lẻng xẻng đấy. Bình thường không phải cứ cứng đầu
cứng cổ nói đến cùng hay sao? Đi rồi cũng tốt, nhẹ tai.

“Em ngồi đây làm gì thế?” Một đôi chân xuất hiện trong tầm mắt cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.