ĐIỀU BÁC SĨ MUỐN - Trang 202

Tạ Bân Sam thấy em gái vẫn không chịu nghe lời khuyên bảo thì tức

trắng cả môi, nói hơi gay gắt: “Thế em muốn thế nào hả? Đuổi Trần Noãn
đi à?”

Vốn chỉ nói dỗi, chẳng ngờ em gái lại tươi tỉnh ngẩng đầu lên nhìn:

“Thế không được sao ạ? Em với anh ấy cùng cô độc làm bạn với nhau cả
đời, vậy không được sao ạ?”

Tạ Bân Sam tức cứng cả người, nghĩ mãi không lựa được câu nào để

nói, cuối cùng sự giận dữ lại hóa thành nỗi đau lòng, vỗ vai em gái bảo:
“Em xem em có ngốc hay không chứ, thế giới này có bao nhiêu là đàn ông,
vì sao cứ không phải cậu ta thì không được? Cậu ta coi em là gì thì em hiểu
hơn ai hết mà phải không?”

Tạ Đông Sơ gạt phắt tay anh đi, người run run: “Anh à, anh nói nhăng

cuội gì thế, nếu không phải tại Trần Noãn thì sao ra nỗi này chứ? Nếu
không phải tại Trần Noãn, không phải mọi thứ đều tốt đẹp cả rồi sao? Tất
cả là do lỗi của con bé đó cả.”

Tạ Bân Sam lắc đầu, mày cau lại: “Con bé ngốc này, em chẳng hiểu gì

cả, nếu không có Trần Noãn thì sẽ có Lưu Noãn, Lý Noãn khác, vấn đề chỉ
là thời gian thôi.”

Tạ Đông Sơ lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải! Không phải thế!”

Giọng nói thất thanh vút lên, trong lúc Tạ Bân Sam chưa kịp phản ứng, Tạ
Đông Sơ đã đẩy cửa chạy ra ngoài rồi.

Tạ Bân Sam đứng trơ lại, buồn bực cào tóc, đá khung cửa một cái thật

lực.

Cố Thanh Thời đang bước đi thong dong trên hành lang, nhịp bước

đều đặn, bước chân ngắn thì thấy Tạ Đông Sơ đã chờ sẵn trước cửa.

“Đông Sơ à, có việc gì hả?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.