ĐIỀU BÁC SĨ MUỐN - Trang 97

“Đúng thế đó, em không quan tâm đến họ.” Tạ Đông Sơ ngẩng lên

cười, vẫn cư xử giống như trước đây, họ là bạn bè bằng vai phải lứa, hoặc
có khi lại giống một cô em gái nhỏ nương tựa vào anh.

Thấy Cố Thanh Thời mỉm cười, Tạ Đông Sơ cảm thấy anh không hề

thay đổi nhưng cứ nghĩ đến cô gái đang ngủ trong phòng khách lại thấy cổ
họng nghèn nghẹn, khó mà nuốt trôi được.

“Thanh Thời à, anh có biết là em gái kia thích anh không?”

Cố Thanh Thời nhất thời ngạc nhiên rồi mới đáp: “Em nghĩ nhiều rồi.”

Vừa nói vừa tiện tay giúp cô xếp quần áo lên giường.

“Không phải đâu, em nhìn qua là thấy ngay. Anh lúc não cũng nghĩ

người khác quá đơn giản, nếu em ấy không thích anh, tại sao suốt ngày bám
lấy anh, quan tâm anh như vậy, anh thấy đó là điều một bệnh nhân bình
thường đều làm sao? Anh từng có nhiều bệnh nhân như vậy, ai cũng làm
giống em ấy cả ư? Nếu anh không thích em ấy thì nên để tâm một chút, bảo
cho em ấy rõ.”

Cố Thanh Thời không hiểu, đã không thích thì sao phải để tâm nữa?

Nhưng anh không nói ra.

“Đông Sơ à, sao em lại nghĩ người ta phức tạp như thế? Kết giao bạn

bè không phải là chuyện tùy duyên hay sao? Em ấy với anh có duyên nên
trở thành bạn bè, làm gì có nhiều uẩn khúc như em nói, anh không biết,
cũng chẳng muốn nghĩ thêm nữa đâu.”

Tạ Đông Sơ sững sờ, cảm thấy hơi chua xót, hơi sợ hãi, không biết nói

gì. Đây là lần đầu tiên Cố Thanh Thời nói với cô bằng kiểu giọng như vậy,
với người khác thì chỉ là giọng nói bình thường nhưng cô biết, anh có hơi
bất mãn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.