nhiều tác giả
Điều bí mật
Không phải là những con số!
Buổi lao động chính thức đầu tiên của con chính là ngày mẹ là ca trưởng.
Cơ duyên đây mà. Con sẽ được làm việc bên mẹ. Ngần ấy năm công tác
của mẹ đã truyền lại cho con một ước nguyện được so tài.
Con kiêu hãnh với mọi người về công việc của mẹ. Mẹ là người đầu tiên
đón chào những hài nhi ra đời. Mẹ cũng thường căng thẳng mỗi khi cùng
những người khác đấu tranh với tử thần để níu về những hơi thở cho một
cuộc sống. Những ca trực của mẹ phân đều cho các khoa bệnh. Mẹ là điều
dưỡng.
Mẹ chỉ kịp nhìn con tinh tươm trong bộ đồng phục mới rồi vội vã với phiên
giao ca sớm, để con tự làm quen với mọi người. Ai cũng nói con có vẻ lanh
lợi, nên để con bắt đầu công việc với ca trưởng, là mẹ. Cho quen cách, cho
dạn dĩ…
Thăm bệnh, theo bác sĩ đi hội chẩn, xem hồ sơ bệnh án, thay dịch truyền,
chích thuốc, phát thuốc… mẹ vui vẻ gọi chuẩn xác tên từng bệnh nhân.
Những phòng bệnh ăm ắp người. Buổi sáng trôi tuột qua, con bắt đầu thấm
mệt.
Đầu ca chiều, mẹ giao con cho chị Hoà. Lại rảo quanh với công việc như
ban sáng. Hình như con đã quên ước muốn được so tài đảm đang, nhanh
nhạy của mình với mẹ. Chỉ còn công việc phải hoàn tất. Những bệnh nhân í
ới gọi, hỏi… Chị Hoà nghiêm mặt, nhấm nhẳng trả lời vài người. Chị gọi
tên bệnh nhân theo số giường. Con cũng bắt chước, cho nhanh.
Mẹ rảo ngang, gọi con về phòng trực. Chắc mẹ biết con đã bắt đầu mệt.
Đưa cho con ca nước lạnh, mẹ hỏi: “Hồi nãy con xưng hô thế nào với bệnh
nhân?”. “Con gọi số giường. Khỏi phải nhìn bệnh án, đọc nguyên tên!”. Mẹ