ĐIỀU BÍ MẬT CỦA CHỒNG - Trang 429

chuyện gì đó không tốt à?

- Sao chị biết là chuyện không tốt?

- Ừm… theo trực giác của tôi.

- Chuyện này… - Mẹ Xuân Phong hơi nhíu mày, - Chị về hỏi con dâu

chị đi, chuyện nó làm… Thôi, tôi không nói nữa, cũng chẳng phải chuyện
tốt đẹp gì, chị không nên biết thì hơn.

2

Phiền não giống như cái hang sâu hun hút, Lệ Sảnh bị cuốn vào trong

đó từ lúc nào không biết, cô càng vùng vẫy thì càng tụt sâu hơn.

Làm người không được quá tham lam. Đây là câu cửa miệng của Điền

Ca. Lệ Sảnh coi nó là lời phản tỉnh sâu sắc, tổng kết lại cuộc đời của mình.
Trên đời này không có bữa tiệc nào là cho không, dù cô có bằng lòng hay
không thì cũng đến lúc phải trả giá rồi.

Một mình Lệ Sảnh nằm trong phòng ngủ, trùm chăn khóc nức nở, cô

gỡ mấy sợi tóc dính trên má, nước mắt giàn giụa. Thực sự là tôi rất tham
lam sao? Cuối cùng tham lam thì được cái gì? Vừa mất người mất của lại
còn làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống hiện tại và tiêu tan hạnh
phúc mai sau… Tôi chẳng lấy tiền, tại sao các người cứ bắt tôi phải trả?
Rốt cuộc tiền ở đâu? Tiền… Tiền!

Nói đến tham lam, có một người mới đáng được gọi là tham lam, cái

tham của lão ta, như Xuân Phong từng nói với cô, đó là lòng tham không
đáy. Lệ Sảnh là tham tình thì thằng cha kia lại tham tiền… Đúng rồi, đúng
rồi… Số tiền mà người nhà họ Ngụy đang lùng sục do người này lấy
chăng? Chỉ có cái kiểu lấy tiền của lão mới không để lại dấu vết gì, làm
người ta chẳng biết đường nào mà lần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.