Con trai của một vị lãnh đạo đi du học, tài trợ tiền học phí hai mươi
nghìn USD.
Một vị lãnh đạo nằm viện, biếu hai vạn tệ tiền thăm hỏi.
Một vị lãnh đạo thích đồ dùng uống trà, tặng một bộ trà bằng gỗ tử
đàn, xài hết tám vạn tệ.
Một vị lãnh đạo thích một con chó ngao Tây Tạng, nghĩ nói bố mẹ của
nó đều giành giải nhất trong các cuộc thi lớn, thế là tôi chi mười vạn tệ mua
nó tặng cho vị lãnh đạo này, sau đó lại tặng thêm ba vạn tệ để xây chuồng
chó.
Một vị lãnh đạo tới Bắc Kinh họp, trong thời gian diễn ra hội nghị, tôi
đã đến Bắc Kinh, vì lịch trình của lãnh đạo kín mít nên tôi không mời được
lãnh đạo đi ăn. Nhờ có cao nhân mách nước, tôi đặt một căn phòng sang
trọng của hộp đêm nổi tiếng và bao một cô tiếp viên xinh đẹp, vị lãnh đạo
vui vẻ nhận lời. Trước tiên, tôi đưa lãnh đạo đến hộp đêm Hải thượng Nhân
gian uống trà, tán gẫu, lãnh đạo say trà rồi dẫn cô gái đi… Cô gái đó là
người đứng thứ sáu trong tốp mười người đẹp nhất hộp đêm, lại tốt nghiệp
một trường múa nổi tiếng, vị chi tối đó tôi phải trả tất cả tiền trà và tiền bao
gái là mười lăm vạn tệ. Ôi thôi! Kế sách của Tôn Tử đây ư?
…
Xuân Phong ghi tỉ mỉ thời gian, địa điểm và cả tâm trạng lúc chi tiền
hối lộ các vị lãnh đạo. Có khi anh cảm thấy thoải mái, thậm chí còn áy náy,
ví dụ, anh tặng quà một vị lãnh đạo ở Bắc Kinh, người ta gọi một cuộc điện
thoại giúp anh có một vụ làm ăn, thu lời hơn ba mươi vạn tệ. Hai lần anh
lên Bắc Kinh để báo đáp nhưng người ta đều từ chối khéo, người ta cho
rằng đây chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, không đáng nhắc đến, anh có thể
lấy được hợp đồng là do thực lực công ty. Xuân Phong thầm cảm ơn trong
lòng, mãi đến ba năm sau, nghe tin lãnh đạo làm lễ mừng thọ bảy mươi tuổi