ĐIỀU GÌ EM CŨNG MUỐN - Trang 113

đoạn bắt đầu của những bài thơ kiểu Em là Frankenstein của tôi,
Lichtenstein của tôi. Em thật thần thánh
.

Không bài nào có kết thúc vì chúng quá tệ để viết xong. Đọc chúng chỉ

khiến cậu ngượng chín người.

“Anh có lẽ không thể viết cái gì ra hồn được nữa,” cậu nói, vẫn lật các

trang giấy.

Vanessa cởi cái váy len đen ra. Cô giật cái áo len cổ lọ đen qua khỏi cái

đầu gần như trọc của mình. Rồi cô đứng với tay đặt lên hông, đợi Dan quay
ra.

“Và anh đang nghĩ, có lẽ lý do anh không thể viết được cái gì là bởi...”

Dan gập cuốn sổ lại và quay lại. “Anh cần phải...” Cậu im bặt.

Vanessa đang đứng cạnh giường cậu, mặc một cái áo lót nâng ngực màu

đen có ren và một cái quần cộc cũng màu đen có ren, cả hai thứ đều trông
mỏng tang và trong suốt. Dan có thể nhìn thấy mọi thứ xuyên qua chúng.

Dĩ nhiên rồi. Đó là mục đích mà.
Cô nhếch miệng cười và chớp mắt. “Anh đang nghĩ gì vậy?”

Dan nhìn cô chằm chằm, hoảng sợ. Đây là thứ cuối cùng cậu mong đợi

được thấy. “Em đang làm gì vậy?”

Vanessa bước lại, cố gắng không nghĩ về việc bắp đùi và phần dưới

mông trông thế nào trong bộ đồ lót dây rất hở hang này. Cô đặt tay lên vai
Dan. Toàn thân cậu run bần bật. Cô không chắc thế là tốt hay xấu.

Dan liếc quanh phòng. “Em không quay cái này đấy chứ?” cậu hỏi vẻ

ngờ vực. Bình thường, Vanessa hỏi cậu trước xem cậu có muốn vào trong
một phim của cô không, nhưng cậu có thể thấy cô chắc đang cố gắng thu
được thứ gì hoàn toàn thô mộc vào phim mà không bảo cậu trước.

Cô lắc đầu. “Hôn em đi,” cô nói.
Dan thu tay lại trước ngực. Cậu có thể thấy điều Vanessa đang muốn lúc

này.

Thì sao? Họ đang yêu. Tại sao cậu không làm điều đó nhỉ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.