ĐIỀU GÌ EM CŨNG MUỐN - Trang 112

Rufus cười hân hoan và Jenny đưa ông đĩa của nó, một nụ cười méo xệch

kinh hãi căng ra trên mặt Jenny. Trong giống như họ đang chất hàng vào
kho vậy!

Dan không thể chịu đựng được thêm nữa. Cậu quay đầu sang Vanessa.

“Anh có thể nói chuyện với em một phút không?” Cậu quá hồi hộp, tay cậu
run rẩy.

“Được,” Vanessa đáp lại, cũng tự nhiên thấy hồi hộp. Cô có dám vượt

qua và cho cậu thấy cái món trang phục nho nhỏ của mình không? Lyle lấy
đĩa của cô và rồi trả lại với ngọn lửa cháy bùng trên đó. “Cảm ơn ạ,” cô lí
nhí đáp lại, vẻ mất tập trung.

Dan đứng dậy. “Đi nào.”
Vanessa cầm túi lên và đi theo cậu về phòng ngủ. Căn hộ của nhà

Humphrey là một trong những di vật cho thuê hạn chế đã không được sửa
chữa gì từ tận những năm 1940. Nó to và bụi bặm, và có mùi như giày cũ
và bìa sách mốc. Dan từng tìm thấy một bộ bài còn nguyên hộp chưa mở
trong phòng làm việc của bố được in từ năm 1955. Các quân bài vua trông
giống hệt Elvis Presley. Thật khiếp.

“Thế,” Dan bắt đầu một cách ngượng nghịu sau khi đóng cửa phòng ngủ

lại. “Anh muốn bảo em cái này.”

Vanessa ngồi xuống sàn và tháo dây đôi giày da đen kiểu lính của mình.

Nếu cô vượt qua chuyện này, cô sẽ phải làm thật nhanh trước khi có thể
dừng lại và nghĩ về nó.

“Ừ hừ,” cô nói. Cô tụt đôi tất len đen dài đến đầu gối của mình ra và ngọ

nguậy những ngón chân trần. Hai đêm trước, cô đã để cho chị gái Ruby sơn
màu nâu chocolate lên móng. Trông chúng thật đẹp. Cô đứng dậy và cởi
cúc cái áo len đan màu đen ra.

Dan bước lại bàn cậu và cầm quyển sổ tay bìa đen mới nhất lên, nghĩ

rằng có thể nếu cậu cho Vanessa biết bài thơ của cậu dở thế nào, cô sẽ hiểu
tại sao cậu lại phải quan hệ tình dục. Cậu lật giở các trang. Chúng đầy các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.