ĐIỀU GÌ EM CŨNG MUỐN - Trang 114

Bất cứ cậu trai nào khác cũng chắc chắn muốn. Nhưng Dan lại không

phải một cậu trai nào. Cậu là Dan, người lãng mạn nhạy cảm. Cậu không
muốn cái lần đầu tiên của mình lại bị lằng nhằng với đồ lót có dentelle đen.
Nó quá sắp đặt, sáo mòn và... hỏng bét . Cậu muốn nó thật tinh khiết, tự
nguyện và... thật đúng .

Dan lùi lại và quay đầu đi. “Anh xin lỗi,” cậu nói.

Vanessa hiểu, cô đã húc vào cậu và có lẽ như thế không công bằng,

nhưng cô chỉ mới cố gắng để có chút vui vẻ. Cô cũng đã cố gắng để làm
cho mình trở nên không cưỡng lại được đối với cậu, nhưng hiển nhiên là
cậu đã kháng cự lại vừa đủ. Cô vơ lấy áo trên giường và nhanh chóng chui
nó qua đầu, cảm thấy hoàn toàn bẽ bàng.

Dan châm một điếu thuốc và rít một hơi dài, nặng nề. “Em cho anh xem

thứ em quay được ở công viên nhé?” cậu hỏi.

Ừm. Có lẽ không.

Vanessa lắc đầu, không dám nhìn cậu. Cô kéo váy lên và cái cúc áo len

lại.

Dan dụi điếu thuốc vào một cái cốc café rỗng. “Anh nghĩ chúng mình

nên quay lại bàn.”

Vanessa buộc dây giày lại và đứng lên. “Em nghĩ em nên đi,” cô nói,

giọng cô run run. Cô không hề khóc kể từ năm lên 4 tuổi, nhưng cô biết
cảm giác đó có lúc này.

Dan gật đầu, cảm thấy khó xử giữa việc bảo cô nói cho cậu biết cái gì sai

và muốn cô đi để cậu có thể cố gắng viết trở lại. Mà họ biết nói gì với nhau
nếu cô ở lại chứ?

Lạ lùng làm sao khi một chuyện như có bạn gái mặc đồ lót hở hang có

thể thay đổi hoàn toàn quan hệ.

Vanessa bước tới cửa và mở ra. “Chào,” cô lặng lẽ nói.

“Chào,” Dan trả lời khi cánh cửa đóng lại sau lưng cô. Cậu quay lại bàn,

ngồi xuống và mở quyển sổ ra, hi vọng sự rối bời của mình vừa qua sẽ gây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.