ĐIỀU GÌ EM CŨNG MUỐN - Trang 162

V tìm cách xin lỗi

Ruby thò đầu vào phòng Vanessa. Chị đang mặc một cái áo khoác vải

cao su đen, quần bò và đi giày đen mũi nhọn với đế nhọn hoắt. Chị đã cạo
tóc mái bằng một cái dao cạo và giờ trông ngắn cũn.

“Có thư nào không?” Ruby hỏi.
Vanessa lắc đầu. Bố mẹ họ đang đi du lịch quanh châu Âu, tham gia mấy

hội chợ nghệ thuật, và họ vẫn chưa gửi về cái postcard nào.

“Điện thoại? Tin nhắn?”

Vanessa vẫn lắc đầu.
“Em có muốn đi chơi với chị không?” Ruby rủ. “Em hẳn là đang có kỳ

nghỉ đấy, em biết chứ.”

Vanessa nhún vai và kéo khóa cái áo đen có mũ trùm đầu lên tận cằm.

Cô vẫn còn cáu chị gái vì tội đã lấy máy quay của cô mà không hỏi, và cô
không cảm thấy muốn làm gì ngoại trừ có thể nói chuyện với Dan.

Vanessa đã không nói chuyện với Dan từ lúc cô rời nhà cậu hôm thứ sáu

- khoảng thời gian dằng dặc nhất mà họ không nói chuyện kể từ khi họ kết
bạn 3 năm trước đây. Cô muốn giải thích mọi sự cho cậu, toàn bộ việc lan
truyền trên web chỉ là một tai nạn kinh khủng ra sao, và cô chỉ mua đồ lót
Victoria’s Secret chỉ vì cô nghĩ nó sẽ giúp cậu thoải mái và vui vẻ thế nào.
Cô muốn bảo cậu rằng, họ đã là bạn bè quá lâu để mà cáu giận thế này và
xin lỗi bằng cả triệu cách khác nhau. Nhưng cô thầm mong Dan biết cô đủ
rõ để đoán rằng cô chẳng bao giờ đi post lên mạng cái thứ phơi bày em gái
cậu như thế. Và cô cũng thầm mong cậu sẽ nhận ra cậu đã làm cô ê chề khi
đứng đó gần như trần truồng trong bộ đồ lót mỏng tang, và như thế cậu
phải là người xin lỗi trước.

“Được rồi. Gặp em sau. Chị sẽ mang về cho em ít đồ ăn,” Ruby nói rồi

quay đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.