ĐIỀU KỲ DIỆU CỦA TIỆM TẠP HÓA NAMIYA - Trang 390

Tôi thật lòng biết ơn ông. Nếu không có những lời khuyên từ ông

Namiya thì tôi đã không có ngày hôm nay. Nói gở có khi đã chìm dưới đáy
xã hội rồi cũng nên. Ông mãi mãi là ân nhân của tôi. Tôi vô cùng áy náy vì
không thể làm gì để trả ơn ông nhưng ít ra, hãy cho tôi được cảm ơn ông
như thế này: Từ giờ trở đi, tôi sẽ giúp đỡ nhiều người khác.

Theo thông tin trên mạng thì đêm nay là ngày giỗ thứ ba mươi hai của

ông Namiya. Cũng khoảng tầm này ba mươi hai năm trước, tôi đã gửi thư
cho tiệm. Suy ra tôi là người cuối cùng nhờ ông tư vấn. Có lẽ đây cũng là
cái duyên, tôi xúc động lắm.

Xin ông hãy yên nghỉ nơi chín suối.

'Chó nhỏ lạc lối' ngày xưa."

Đọc xong bức thư, Atsuya ôm đầu. Nó cảm giác như não bị tê liệt. Nó

muốn nói ra suy nghĩ trong đầu nhưng lại không tìm được từ ngữ.

Hai đứa kia có vẻ cũng giống vậy, đứa nào đứa nấy đều ôm đầu gối.

Mắt Shota như nhìn vào hư vô.

Thế này là thế nào. Chuyện bọn nó đã nhiệt tình thuyết phục một cô

gái đừng bước chân vào nghề tiếp viên và tiết lộ về tương lai cho cô ấy mới
vừa xảy ra ban nãy mà. Có vẻ cô ấy đã thành công. Nhưng ba mươi hai
năm sau, cũng chính bọn nó vào cướp nhà cô ấy...

"Chắc chắn là có gì đó." Atsuya lẩm bẩm.

Shota quay sang: "Có gì là có gì?"

"Thì là... tao không biết nói sao. Có gì đó kết nối 'Tiệm tạp hóa

Namiya' và 'Trại trẻ Marumitsu' lại với nhau. Kiểu như một sợi chỉ vô hình
ấy. Tao cảm giác như có ai đó trên trời đang điều khiển sợi chỉ ấy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.