ĐIỀU KỲ DIỆU CỦA TIỆM TẠP HÓA NAMIYA - Trang 84

Con sẽ theo đuổi con đường âm nhạc nên học đại học chẳng còn ý

nghĩa gì nữa. Nghe anh đáp vậy, bố anh càng quát to hơn. Bố nói nhiều quá
nên anh đơn phương dập máy, thế là ngay tối hôm đó, bố mẹ anh khăn gói
lên Tokyo. Mặt bố anh đỏ gay, còn mẹ thì tái nhợt.

Trong căn phòng rộng sáu chiếu, anh và bố mẹ nói chuyện đến gần

sáng. Bố mẹ anh bảo nếu bỏ học rồi thì mau về nhà trông cửa hàng cá đi.
Katsuro không gật đầu. Anh không nhượng bộ, bảo rằng làm vậy thì con sẽ
hối hận cả đời, rằng con sẽ ờ Tokyo cho đến khi đạt được nguyện vọng.

Bố mẹ anh quay về ngay chuyến tàu đầu tiên khi chưa chợp mắt được

phút nào. Từ cửa sổ căn hộ, anh nhìn theo bóng dáng bố mẹ. Cả hai trông
thật bé nhỏ và buồn rầu. Bất giác, Katsuro chắp hai tay xin lỗi.

Thấm thoắt ba năm trôi qua. Lẽ ra Katsuro đã tốt nghiệp đại học từ

lâu. Vậy mà giờ anh chẳng có gì trong tay. vẫn chỉ là những chuỗi ngày
luyện tập để tham dự các cuộc thi nghiệp dư. Anh cũng đoạt giải được vài
lần. Anh nghĩ cứ chịu khó đi thi, biết đâu có ngày sẽ lọt vào mắt người làm
nhạc. Nhưng đến nay vẫn chưa có ai đánh tiếng với Katsuro. Anh cũng gửi
băng thu âm thử tới cho hãng đĩa nhưng chẳng nhận được hồi âm.

Duy nhất một lần, anh được khách quen của quán giới thiệu cho một

nhà phê bình âm nhạc. Trước mặt người đó, Katsuro đã biểu diễn hai bài tự
sáng tác. Anh muốn trở thành một ca sĩ kiêm nhạc sĩ. Cả hai bài đều là các
ca khúc anh tâm đắc.

Nhà phê bình âm nhạc có mái tóc bạc được uốn quăn khen ngợi anh.

"Giai điệu mượt mà, chất giọng cũng hay. Thuộc loại khá đấy."

Anh vui lắm. Trong lòng khấp khởi rằng mình sắp được ra mắt công

chúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.