ĐIỀU KỲ DIỆU CỦA TIỆM TẠP HÓA NAMIYA - Trang 94

Người chú ít hơn ông Takeo ba tuổi tiến lại bắt tay Katsuro đầy vẻ bồi

hồi.

"Ồ, Katsuro đấy à, trông cháu vẫn khỏe nhỉ. Nghe nói vẫn ở Tokyo

hả? Giờ làm gì rồi?"

"À, dạ... cũng việc này việc kia."

Tự anh cũng thấy hổ thẹn vì không trả lời được rành rọt.

"Việc này việc kia là sao? Không phải cố tình lưu ban để được chơi

đấy chứ."

Anh giật mình. Hình như bố mẹ không nói cho họ hàng biết là anh đã

bỏ học. Bà Kanako đang ở ngay gần đó nên không có chuyện bà không
nghe thấy đoạn hội thoại này, song bà vẫn lặng thinh, ngoảnh đi chỗ khác.

Cảm giác bẽ bàng trào dâng trong lòng. Vậy là ông Takeo và bà

Kanako nghĩ rằng không thể nói cho người khác chuyện thằng con trai
muốn theo đuổi âm nhạc.

Nhưng anh cũng sẽ giống bố mẹ nếu không thể tuyên bố chuyện này.

Không thể để như vậy được.

Anh liếm môi, nhìn thẳng vào mặt ông chú. "Cháu bỏ rồi."

"Hả?" Ông chú tỏ vẻ khó hiểu.

"Cháu bỏ học rồi. Bỏ giữa chừng." Liếc thấy bà Kanako cứng đờ

người ra, anh tiếp tục. "Cháu muốn sống trong thế giới âm nhạc."

"Âm nhạc?" Vẻ mặt ông chú như thể vừa nghe thấy một từ lạ hoắc.

Đoạn hội thoại dừng lại ở đó vì lễ thông dạ đã bắt đầu. Với vẻ ngơ

ngác, ông chú ra tìm những người họ hàng khác và nói gì đó. Chắc là kiểm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.