ĐIỀU LỆNH THỨ 11 - Trang 147

tiếng hoan hô của khán giả ông ta mới đi xuống bậc sân khấu, theo sau là
đám tuỳ tùng thân cận. Trong khi ông ta đi dọc lối đi giữa hai hàng ghế thì
tiếng ồn ào trở nên ầm ĩ, thêm rất nhiều cánh tay đưa ra. Zerimski bắt tất cả
mọi bàn tay mà ông ta có thể bắt được trong suốt quãng đường chậm chạp đi
về phía cuối phòng. Connor không hề rời mắt khỏi ông ta một giây nào.
Ngay cả sau khi Zerimski đã rời khỏi căn phòng tiếng hò reo vẫn còn tiếp
tục. Mãi đến khi khán giả bắt đầu đứng dậy để ra về tiếng hò reo mới tắt
hẳn.

Connor đã chú ý rất nhiều đặc điểm trong các chuyển động của cái đầu và

cái tay, có vài động tác hay lặp lại tựa như thói quen. Gã đã thấy có nhưng
cử chỉ thường được làm khi nói đến một đoạn nào đó và gã biết rằng chẳng
mấy chốc gã sẽ có thể đoán trước được các cử chỉ.

Sergei nói:
– Bạn của chú vừa đi ra. Cháu có phải đi theo ông ấy không?
Jackson nói:

– Không cần đâu. Chúng ta đã biết chú ấy ngủ ở đâu. Lưu ý cháu nhé, cái

thằng con hoang đi sau chú ấy vài bước kia kìa, trong một tiếng sắp tới sẽ bị
xỏ mũi dắt đi cho mà xem.

Sergei hỏi:
– Bây giờ chúng ta sẽ làm gì?

– Cháu chợp mắt lấy một lúc. Chú nghĩ rằng ngày mai sẽ là một ngày rất

dài đấy.

Sergei đưa tay ra, nói:
– Hai hôm rồi chú chưa trả tiền cho cháu đấy. Chín giờ, mỗi giờ sáu đô

la, vị chi là năm tư đô la.

Jackson nói:
– Chú nghĩ là tám giờ, và mỗi giờ có năm đô la thôi. Nhưng cháu tính

giỏi đấy! - Gã đưa cho Sergei bốn mươi đô la.

Đếm tiền và bỏ vào túi xong, đối tác tí hon của gã hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.