ĐIỀU LỆNH THỨ 11 - Trang 149

Chương 14

Một giờ hơn Maggie mới lái xe ra khỏi bãi đỗ xe của trường đại học.

Nàng rẽ trái sang phố Prospect và chỉ phải dừng lại ở chỗ dừng đầu tiên một
tí rồi lại tăng ga đi tiếp. Nàng chỉ có một giờ để ăn trưa và nếu không tìm
được chỗ đỗ xe gần cái tiệm ăn đã hẹn thì sẽ lại tốn thêm một ít thời gian
nữa. Vậy mà hôm nay nàng phải tận dụng từng phút trong một giờ không
phải vì nếu như nàng nghỉ buổi chiều thì sẽ có ai trong khoa Hành chính của
trường kêu ca gì. Sau hai mươi tám năm làm việc trong trường đại học - sáu
năm sau cùng là khoa Nhân văn - thì dù cho nàng có đưa ra một tờ phiếu
làm ngoài giờ ghi lùi ngày về trước thì cũng được thôi.

Ít nhất hôm nay trời cũng chiều lòng nàng. Một phụ nữ vừa đánh xe rời

khỏi chỗ đỗ cách tiệm ăn nơi họ đã hẹn nhau chỉ vài mét.

Maggie bước vào tiệm Café Milano và nói tên mình cho người quản lý

tiệm ăn. Ông ta nói:

– À vâng, thưa bà Fitzgerald, có ạ.
Ông ta đưa nàng đến một chiếc bàn cạnh cửa sổ, đến chỗ một người vốn

nổi tiếng là chưa bao giờ biết muộn giờ là gì.

Maggie hôn lên má người phụ nữ đã là thư ký của Connor suốt mười chín

năm nay rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Có lẽ Joan cũng yêu Connor
chẳng kém gì nàng, để đền đáp lại tình yêu đó chị chẳng được nhận gì hơn
ngoài đôi khi được hôn lên má và những món quà Giáng sinh mà thường là
do Maggie mua sẵn. Mặc dầu Joan chưa đến năm mươi tuổi nhưng bộ đồ
giản dị, đôi dày thấp và mái tóc chải hất ngược lên cho thấy từ lâu chị đã
không còn ý định quyến rũ bất cứ ai nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.