ĐIỀU LỆNH THỨ 11 - Trang 177

Mọi người nhảy hết cả lên để nhìn cho rõ hơn, nhưng Connor không để ý

đến cảnh hỗn loạn xung quanh. Gã vẫn nhìn đám cảnh sát, hầu hết bọn họ
đều không nhìn lên sân khấu. Họ đang tìm một cái gì đó, hay một cái gì đó
cụ thể. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu gã nhưng gã xua nó đi ngay. Không,
không thể thế được. Thật là hoang tưởng. Ðã có lần một cựu binh nói với gã
rằng: “Điều tồi tệ nhất xảy đến bao giờ cũng là khi thực hiện nhiệm vụ cuối
cùng.” Nhưng nếu thấy nghi ngờ thì nguyên tắc bao giờ cũng là: “Hãy thoát
ngay ra khỏi khu vực nguy hiểm.”

Gã nhìn quanh quảng trường nhanh chóng đánh giá xem nên thoát ra theo

đường nào. Ðám đông bắt đầu lắng xuống để chờ nghe Zerimski nói.
Connor quyết định sẽ dịch chuyển về phía bắc quảng trường ngay khi tràng
vỗ tay nổi lên. Như vậy người ta sẽ khó nhận thấy gã đang lách qua đám
đông. Gã liếc nhìn và gần như cảm thấy nhẹ người khi thấy Michell. Hắn
vẫn đứng bên phải, cách gã vài mét, nếu có khác gì thì chỉ là hơi nhích đến
gần hơn lúc nãy một tí.

Zerimski bước đến gần micro, hai tay giơ lên cao để ra hiệu với đám đông

là ông ta sắp bắt đầu nói.

* * *

Sergei nói:
– Cháu nhìn thấy cái kim rồi.
Jackson hỏi:

– Ðâu?
– Kia, cách sân khấu khoảng hai mươi mét. Chú ấy có màu tóc khác

trước và bước đi như một ông già. Chú nợ cháu mười đô la đấy.

Jackson hỏi :

– Làm sao cháu nhận ra chú ấy từ xa như thế?
– Chú ấy là người duy nhất đang rời xa khỏi sân khấu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.