ĐIỀU LỆNH THỨ 11 - Trang 189

chướng ngại vật trên đường đi của bà ta, còn Lawrence thì không hề hay biết
gì hết.

Sự chấp nhận ngoan ngoãn các điều luật hoạt động của CIA đã khiến gã

trở thành con tốt đen trong kế hoạch thoát thân của bà ta. Sẽ chẳng có Ðại sứ
nào đại diện cho gã để gửi một bức thư ngoại giao phản kháng nào cả. Sẽ
chẳng có một giỏ đồ ăn tiếp tế nào sất. Gã sẽ phải tự lo cho mình. Và một sĩ
quan trẻ đã nói với gã rồi: “Tám mươi tư năm qua, chưa từng có một ai trốn
thoát khỏi Cruciffix này.”

Ðột nhiên cánh cửa xà lim bật mở tung, một người mặc đồng phục màu

xanh lơ bước vào. Ông ta dừng lại để châm một điếu thuốc. Ðiếu thứ mười
lăm trong ngày hôm đó.

* * *

Jackson vẫn đứng lại trên quảng trường cho đến khi chiếc xe cảnh sát mất

hút. Gã giận mình đến điên cuồng. Cuối cùng gã quay lại bỏ đi, bước nhanh
đến nỗi Sergei phải chạy mới theo kịp. Thằng bé người Nga biết rằng đây
không phải là lúc để hỏi. Từ “Mafya” lan truyền trên miệng mọi người trên
phố. Sergei nhẹ người khi Jackson nhìn thấy một chiếc taxi và vẫy lại.

Jackson chỉ có thể khen ngợi Michell đã thực hiện toàn bộ công việc thật

giỏi - tất nhiên là dưới sự chỉ đạo của Dexter và Gutenburg. Ðó là một ngón
cổ điển của CIA, chỉ có khác một điều là lần này chúng sử dụng để quẳng
người của chính mình vào một nhà tù ở nước ngoài.

Gã cố không nghĩ đến những gì mà chúng đẩy Connor vào. Thay vào đó

gã tập trung nghĩ đến những gì sẽ phải báo cáo cho Andy Lloyd. Giá như
đêm qua liên lạc được với ông ta thì gã đã có thể đi trước một bước để kéo
Connor ra xa khỏi nguy hiểm. Chiếc điện thoại tí hon của gã vẫn không làm
việc được, vì thế gã sẽ liều gọi bằng điện thoại trong phòng khách sạn. Sau
hai mươi chín năm trời gã mới có dịp để trả món nợ cũ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.