ĐIỀU LỆNH THỨ 11 - Trang 192

* * *

Connor đặt hai chân trần xuống nền đá và nhìn lên người khách đến thăm

mình. Chỉ huy trưởng rít một hơi thuốc dài và phả khói lên không trung.

– Một thói quen xấu. - Ông ta nói bằng một thứ tiếng Anh ngắc ngứ - Vợ

tôi cứ luôn luôn bắt tôi phải bỏ thuốc.

Connor không tỏ ý gì.
– Tên tôi là Vladimir Bolchenkov. Tôi là Chỉ huy trưởng Cảnh sát của

thành phố này và tôi nghĩ là chúng ta phải nói chuyện với nhau một chút
trước khi nghĩ đến chuyện phải ghi vào biên bản điều gì.

– Tôi là Piet de Villiers, tôi là công dân Nam Phi làm việc cho tờ

Johannesburg Journal, và tôi muốn được gặp Ðại sứ của tôi.

Bolchenkov nói, điếu thuốc vắt vẻo ở góc môi:
– Bây giờ đến lượt tôi. Tôi không tin tên ông là Piet de Villiers, tôi cũng

rất tin rằng ông không phải là công dân Nam Phi, và tôi biết chắc rằng ông
không làm việc cho tờ Johannesburg Journal, bởi vì không có tờ báo đó. Và
để chúng ta không phí thời gian của nhau, tôi muốn nói rõ rằng không phải
Mafya thuê ông. Bây giờ tôi phải thừa nhận rằng tôi không biết ông là ai,
thậm chí ông là người nước nào. Nhưng dù cho ai là người cử ông tới đây đi
nữa thì - cứ tạm dùng một từ thông tục đi - họ cũng đã quẳng ông vào những
khó khăn nghiêm trọng. Tôi có thể nói là rất nghiêm trọng đấy.

Connor không hề chớp mắt.

– Nhưng tôi có thể cam đoan với ông một điều là những người đó sẽ

không thể nào làm như vậy đối với tôi đâu vì vậy nếu ông cảm thấy không
thể giúp cho các yêu cầu đó của tôi thì tôi sẽ chẳng thể làm gì được cho ông
ngoài việc để mặc cho ông chết mục ở đây và quay về với những vinh quang
mà lúc này người ta đang khoác cho tôi.

Connor vẫn không có phản ứng gì. Viên Chỉ huy trưởng nói tiếp:
– Tôi thấy ông vẫn chưa hiểu tôi. Tôi nghĩ rằng mình có nhiệm vụ phải

nói rõ cho ông biết rằng đây không phải là Colombia, và tôi sẽ không thay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.