ĐIỀU LỆNH THỨ 11 - Trang 205

Chỉ huy trưởng Cảnh sát St. Petersburg ngồi xuống đối diện với Connor

và nói:

– Ông thấy đấy, tôi đã quay lại. Từ đấy ông có thể hiểu là tôi muốn có

thêm một cuộc nói chuyện ngoài biên bản với ông. Tuy nhiên tôi buộc phải
nói rằng tôi hy vọng nó sẽ có kết quả hơn cuộc gặp trước một chút.

Viên Chỉ huy trưởng nhìn chằm chằm vào người đang ngồi trên giường.

Có vẻ như trong năm ngày qua Connor đã sụt đi khá nhiều cân.

– Tôi thấy hình như ông vẫn chưa quen với đầu bếp của chúng tôi. -

Bolchenkov châm một điếu thuốc và nói - Tôi buộc phải thú nhận rằng ngay
những người nghèo khổ ở St. Petersburg cũng phải mất vài ngày mới thích
nghi được với thực đơn Cruciffix. Nhưng rồi cuối cùng họ cũng phải quen
khi hiểu rằng họ sẽ phải ở đây cho đến hết đời, và chẳng có một sự lựa chọn
nào khác.

Connor mỉm cười. Chỉ huy trưởng cười nói:

– À, tôi nhận thấy là ông vẫn còn sống đấy chứ. Bây giờ tôi phải nói để

ông biết là từ sau cuộc gặp gỡ lần trước của chúng ta đến giờ đã có một số
tiến triển thú vị mà tôi cảm thấy có lẽ ông cũng muốn biết.

Ông ta đặt chiếc túi vải thô và chiếc cặp lên bàn.
– Hai cái này là do anh tổ trưởng tổ bốc xếp của khách sạn National báo

cáo là không có người nhận.

Connor nhướng một bên lông mày.
Chỉ huy trưởng nói:
– Ðúng như tôi nghĩ. Và để cho công bằng thì khi chúng tôi đưa ảnh của

ông ra anh ta đã khẳng định là có một người giống như thế gửi lại cái túi
này, nhưng anh ta không nhớ có cái cặp. Tuy nhiên tôi cho rằng không phải
mô tả, ông cũng biết trong đó đựng gì rồi.

Chỉ huy trưởng cảnh sát bật nắp chiếc cặp ra, để lộ ra bên trong là một

khẩu Remington 700. Connor vẫn nhìn thẳng về phía trước coi như không
nhìn thấy gì cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.