ĐIỀU LỆNH THỨ 11 - Trang 235

Chương 22

Người tử tù không ăn sáng.
Thường nhân viên nhà bếp bao giờ cũng cố lấy một mẩu bánh mì từ bữa

ăn cuối cùng của một người tù, nhưng lần này không được. Gã chỉ nhìn vào
những thứ người ta đưa đến một lần rồi nhét cái dĩa thiếc xuống dưới
giường.

Mấy phút sau, một cha cố đạo chính thống Nga bước vào xà lim. Ông nói

rằng mặc dù không cùng giáo phái với tù nhân nhưng ông rất vui lòng nếu
được tiến hành những nghi lễ cuối cùng cho gã.

Miếng bánh thánh là thứ thực phẩm duy nhất gã ăn trong ngày hôm đó.

Sau khi vị cha cố thực hiện mấy nghi thức nhỏ, họ bèn cùng nhau quỳ trên
nền đá lạnh lẽo.

Cuối buổi cầu nguyện ngắn, vị linh mục ban phép cho gã rồi để gã lại cô

đơn một mình.

Gã nằm trên giường, mắt nhìn thẳng lên trần nhà và không hề hối hận

quyết định của mình lấy một giây. Sau khi nghe gã giải thích các lý do của
mình Bolchenkov đã chấp nhận mà không hề nói câu nào, thậm chí lại còn
gật đầu vẻ thông hiểu trước khi rời xà lim. Ðó là cử chỉ duy nhất của Chỉ
huy trưởng Cảnh sát để thừa nhận rằng ông ta ngưỡng mộ ý chí dũng cảm
của một con người.

Trước đây gã đã từng đối mặt với cái chết một lần. Hồi đó gã cũng không

hề bị kinh hoàng lấy một giây. Nhưng hồi đó gã nghĩ đến vợ và đứa con mà
gã chưa hề được nhìn thấy mặt. Nhưng lần này gã chỉ nghĩ đến cha mẹ gã đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.