– Romanov có còn trong nhà này không? - Zerimski quát hỏi, không thể
giấu nỗi tức giận thêm một giây nào nữa.
Viên Ðại sứ vừa đáp vừa đuổi theo ông chủ:
– Còn, thưa ngài. Anh ta ở…
– Ðem hắn đến gặp tôi ngay.
– Tôi sẽ tìm ngài ở đâu ạ?
– Ở cái nơi vẫn là phòng làm việc của anh ấy.
Pietrovski quày quả đi về hướng ngược lại.
Zerimski sải bước dọc hành lang dài lát đá cẩm thạch, không hề dừng lại
trong khi đẩy cửa phòng làm việc của Ðại sứ cứ như đấm cửa đánh sầm một
cái. Vật đầu tiên ông ta nhìn thấy là khẩu súng trường vẫn còn nằm trên bàn.
Ông ta ngồi phịch xuống chiếc ghế da to tướng mà thường khi Ðại sứ vẫn
ngồi.
Trong khi sốt ruột chờ đợi ông ta ngắm nghía khẩu súng trường kỹ hơn.
Ông ta nhìn thấy viên đạn duy nhất vẫn còn nằm trong ổ. Nâng nó lên vai,
ông ta thấy nó thăng bằng một cách tuyệt vời và lần đầu tiên ông ta mới hiểu
vì sao Fitzgerald đã phải cất công bay xuống tận cuối nước Mỹ để tìm cho
được khẩu thứ hai giống hệt như vậy. Và đó cũng là khi ông ta nhận thấy
kim điểm hỏa đã được để lại vào chỗ cũ.
Zerimski nghe rõ tiếng hai người vội vã đi dọc hành lang lát đá cẩm
thạch. Ðúng lúc họ bước vào phòng thì ông để khẩu súng xuống bàn.
Hai người đi như chạy vào phòng. Zerimski không hề kiểu cách chỉ vào
hai cái ghế đối diện. Romanov chưa kịp ngồi xuống ông đã hỏi:
– Fitzgerald đâu? Chính trong cái phòng này anh đã cam đoan với tôi là
đúng bốn giờ chiều hắn sẽ có mặt ở đây. Anh đã huênh hoang là: “Không thể
có điều gì sơ sót được cả. Hắn đã đồng ý với kế hoạch của tôi”. Chính xác
từng lời anh đã nói đấy.
Romanov nói: