ĐIỀU LỆNH THỨ 11 - Trang 46

chán không còn muốn chiến đấu với dòng người ngưỡng mộ đến gõ cửa
ngôi nhà nhỏ của họ ở Georgetown, thậm chí chán không buồn trả lời mỗi
khi chuông điện thoại reo nữa. Bởi vì hầu hết toàn là những anh chàng lúng
búng hy vọng con gái gã nhận lời một cuộc hẹn.

Maggie khoác tay chồng và hỏi:

– Nam Phi thế nào?
– Ngày càng thở nên bấp bênh hơn. - Connor đáp. - Gã đã được thông

báo đầy đủ về các vấn đề ở Nam Phi trong bữa ăn trưa với Carl Koeter ở
Cape Town, thêm vào nữa là cả một tập báo mà gã đã đọc trên đường đến
Sydney - Tỷ lệ tội phạm tăng lên ở tất cả các thành phố lớn, nghĩa là lái xe
vượt đèn đỏ sau khi trời tối không còn là phạm luật nữa. Mbeki đã hết sức
cố gắng, nhưng anh e rằng vẫn phải khuyến cáo với công ty giảm bớt các
khoản đầu tư vào khu vực đó của thế giới, ít nhất cho tới khi tin rằng người
ta có thể kiểm soát được cuộc nội chiến.

Maggie nói:

– Khi tất cả sụp đổ. Khu trung tâm không còn, chỉ còn lại sự hỗn loạn

bao trùm lên thế giới.

Connor nói:
– Anh nghĩ là Yeast chưa bao giờ đến thăm Nam Phi.

Hầu như lúc nào gã cũng muốn nói với Maggie tất cả sự thật và giải thích

vì sao trong bao năm nay gã phải sống một cuộc sống dối trá. Nhưng điều đó
chẳng dễ dàng chút nào. Nàng có thể là bà chủ của gã, nhưng họ cũng là
chủ, và gã đã luôn luôn tuân thủ điều luật hoàn toàn im lặng. Suốt bao nhiêu
năm gã đã cố gắng tự thuyết phục mình rằng hoàn toàn không biết gì về sự
thật là tốt nhất cho nàng. Nhưng khi nàng nói đến chữ “nhiệm vụ” và “an
toàn” một cách không suy nghĩ như vậy thì gã nhận ra rằng nàng biết nhiều
hơn gã tưởng. Không hiểu trong lúc ngủ gã có nói mơ không? Nhưng thôi,
hãy nghĩ rằng chẳng bao lâu nữa đâu, gã sẽ không phải lừa dối nàng nữa.
Maggie vẫn chưa biết rằng Bogotá là nhiệm vụ cuối cùng của gã. Trong kỳ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.