nhất là phải đảm bảo cho người của công ty đó không bị phương hại gì.
Nhưng bác sẽ không bao giờ để cho mọi việc tới mức phải thương lượng
nếu như bác cảm thấy khách hàng có thể được thả mà công ty không phải
đưa cho bọn chúng xu nào. Anh càng trả nhiều, thì khả năng chỉ mấy tháng
sau là tội ác lặp lại càng lớn, đôi khi bọn bắt cóc lại bắt cóc đúng người đó.
– Bác có hay phải thương lượng không?
– Khoảng năm mươi phần trăm số lần. Đó chính là điểm cho người ta
thấy có phải là họ đang làm việc với một tay chuyên gia hay không. Anh
càng kéo dài thời gian thương lượng thì kẻ không chuyên nghiệp sẽ càng lo
sợ bị lộ. Và sau vài ngày thì chúng thường bắt đầu thấy thích nạn nhân, do
đó hầu như không thể tiến hành được kế hoạch ban đầu của chúng. Ví dụ,
trong trường hợp bắt cóc Đại sứ Peru, cuối cùng chúng ta đưa ra việc đấu
một ván cờ vua. Và tên khủng bố đã thắng.
Cả ba người cười ầm lên, khiến cho Maggie cảm thấy đỡ căng thẳng hơn
một chút. Stuart hỏi với nụ cười nhăn nhó:
– Vậy cái tên đã gửi tai người qua đường bưu điện đó là tay chuyên
nghiệp hay không chuyên nghiệp?
– Bác rất sung sướng nói rằng bác không đại diện cho cái công ty đã thay
mặt cho cháu trai của ngài Getty. Nhưng ngay cả khi thương lượng với một
tay chuyên nghiệp bác cũng vẫn nắm một số con bài tốt nhất.
Connor không để ý thấy vợ và con gái đã để cho cà phê của họ nguội
ngắt.
Stuart nói:
– Bác nói tiếp đi.
– Phải, phần lớn các vụ bắt cóc là một việc chỉ làm một lần, và mặc dầu
gần như bao giờ cũng do một tay tội phạm chuyên nghiệp thi hành, tên này
có thể có rất ít hoặc không có tí kinh nghiệm nào trong việc thương lượng
trong tình huống như vậy. Một tên tội phạm chuyên nghiệp hầu như bao giờ
cũng quá tự tin. Chúng tưởng là chúng có thể làm được tất cả mọi việc.