ĐIỀU LỆNH THỨ 11 - Trang 53

Stuart nói:
– Nhưng nếu cảnh sát không có được tiến triển nào thì tại sao họ lại

không muốn nhờ đến sự giúp đỡ của bác kia chứ? Nhất định họ phải biết
trình độ chuyên môn của bác.

– Bởi vì cũng có khi chính cảnh sát cũng tham gia ở một mức độ nào đó.
Tara nói:
– Hình như con chẳng hiểu gì cả.

Stuart nói:
– Cảnh sát địa phương cũng có thể nhận được một phần trong số tiền

chuộc, vì thế họ sẽ không hoan nghênh sự can thiệp từ bên ngoài. Dù sao đi
nữa, họ có thể nghĩ là một công ty nước ngoài thừa sức trả tiền chuộc ấy.

Connor gật đầu. Thật dễ hiểu vì sao Stuart lại được làm việc với một

trong những văn phòng chống tội phạm nổi tiếng nhất Sydney.

Stuart hỏi:
– Vậy bác sẽ làm gì nếu bác nghĩ rằng cảnh sát địa phương cũng được

chia phần?

Tara bắt đầu nghĩ giá như mình báo trước để Stuart đừng lạm dụng sự

may mắn của anh để đi quá xa như vậy, mặc dầu cô đã nhanh chóng đi đến
kết luận là người Australia chẳng hề biết khái niệm “quá xa” nghĩa là thế
nào.

– Khi xảy ra điều đó thì anh sẽ phải nghĩ đến việc tự mình thương lượng,

bởi vì nếu khách hàng của anh bị giết thì anh có thể tin chắc rằng những
điều tra sau đó sẽ không còn hoàn toàn chính xác nữa, và bọn bắt cóc sẽ
chẳng bao giờ bị bắt cả.

– Vậy một khi bác đã đồng ý thương lượng thì bác sẽ bắt đầu thế nào?
– À, giả sử như bọn bắt cóc yêu cầu một triệu đô la - bọn bắt cóc bao giờ

cũng đòi một con số tròn trĩnh, thường là bằng đô la Mỹ. Giống như mọi nhà
đàm phán chuyên nghiệp khác, trách nhiệm đầu tiên của bác là phải đạt
được kết quả đàm phán tốt nhất trong phạm vi có thể. Và yếu tố quan trọng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.