ĐIỀU LỆNH THỨ 11 - Trang 73

– Tạm biệt, con yêu bố.
Connor gác máy và mỉm cười với Maggie. Gã toan nói với vợ đến lần thứ

mười là đừng có lo lắng thì chuông điện thoại lại réo vang. Gã cầm máy,
nghĩ rằng đó là Tara gọi lại. Nhưng không phải, Joan nói:

– Tôi xin lỗi là gọi đến mặc dù ông vừa mới về đến nơi. Nhưng sếp vừa

nói với tôi, và có vẻ khẩn cấp lắm. Khi nào ông có thể đến nơi được?

Connor nhìn đồng hồ:
– Hai mươi phút nữa tôi sẽ có mặt. - Gã nói và đặt điện thoại xuống.

Maggie vừa tiếp tục dỡ đồ đạc, vừa hỏi:
– Ai đấy?
– Joan. Chị ấy muốn anh đến để ký mấy hợp đồng treo đã lâu. Chắc

không mất thì giờ lắm đâu?

Maggie nói:
– Quái quỷ. Ở máy bay em quên không mua gì cho chị ấy rồi.
– Trên đường đến văn phòng anh sẽ tìm mua một thứ gì đó.

Connor nhanh chóng chạy xuống tầng dưới và ra khỏi nhà trước khi

Maggie có thể hỏi thêm câu nào. Gã leo lên chiếc Toyota cũ kỹ, nhưng mất
một hồi lâu gã mới nổ máy được. Cuối cùng gã cũng đánh được “cái xe tăng
già nua” - như lời Maggie tả - ra được phố Hai mươi mốt. Mười lăm phút
sau gã rẽ trái sang đường M rồi rẽ tiếp, sau đó mất hút trong một khu đỗ xe
dưới tầng hầm không có biển báo gì.

Khi Connor bước vào toà nhà, người lính gác chạm tay lên vành mũ chào

và nói:

– Chào ngài Fitzgerald, chúc mừng ngài đã trở về. Tôi nghĩ là phải thứ

Hai ngài mới về kia.

– Thế nên hai chúng ta mới gặp nhau thế này. - Connor nói, giơ tay chào

lại rồi đi về phía dãy thang máy.

Gã vào một buồng và đi lên tầng bảy. Bước ra hành lang, gã nhận được nụ

cười chào của cô gái ngồi ở bàn lễ tân kê bên dưới tấm biển in đậm Công ty

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.