Tôi sắp bị Bạch Lộ hạ gục rồi! Xem ra cô dì nhỏ này đã trúng độc của
tôi. Có điều nói đi cũng phải nói lại, kể cũng khó trách. Tuy chúng tôi lúc
trước chỉ gặp nhau có một lần, nhưng lần đó lại xảy ra quá nhiều biến cố.
Đầu tiên là tôi để lộ khí chất tài hoa trước mặt em, tiếp đó là em ngất lăn ra
đất, để tôi diễn vai anh hùng cứu mỹ nhân. Vậy nên, trong mắt Bạch Lộ tôi
đương nhiên trở thành bậc “anh hùng + tài tử”, em có cảm tình với tôi cũng
là chuyện dễ hiểu đương nhiên mà thôi.
Xời, làm hay không làm đây? Nhìn mặt em háo hức mong chờ thế kia,
tôi không thể khiến em thất vọng. Hơn nữa, em xinh đẹp như thế, tôi lớn
từng này tuổi đầu rồi vẫn chưa từng được người đẹp nào như em yêu cầu
nhờ vả. Tôi cố nở một nụ cười thật tự nhiên, tiếp đó nâng giường bệnh lên
một chút, để Bạch Lộ hơi ngồi dậy. Sau đó lấy ra một chiếc bánh, cẩn thận
nhẹ nhàng bỏ lớp màng bọc bên ngoài ra, rồi đưa lại gần miệng em.
Chiếc bánh Trung thu Bạch Lâm làm rất nhỏ, cỡ như tôi chỉ ngoạm một
miếng là hết bay. Nhưng Bạch Lộ ăn rất chậm, cắn từng chút từng chút một,
nhai khẽ khàng như mèo, như thể đây là mỹ vị ngon nhất trần gian. Tôi nhìn
điệu bộ ăn bánh của em, nói lòng không rung động thì là nói dối. Em ăn đến
miếng cuối cùng, môi còn chạm nhẹ vào tay tôi, cảm giác đó vừa ấm áp lại
ngọt ngào biết bao, tôi dám nói nếu như không quen Bạch Lâm từ trước, tôi
tuyệt đối sẽ yêu Bạch Lộ. Nghĩ đến Bạch Lâm, lòng tôi chợt thấy lo sợ, lỡ
như giờ nàng đột nhiên bước vào thì chẳng phải sẽ nguy cho tôi sao?
Nhưng may sao, đến tận khi tôi bón xong chiếc bánh cho Bạch Lộ, Bạch
Lâm vẫn chưa bước vào, chỉ là tôi lo hão mà thôi. Nhưng có cho tiền tôi
cũng không dám đút thêm chiếc thứ hai, bèn đóng nắp hộp, đặt về chỗ cũ,
rồi quay sang hạ giường xuống như cũ. Bạch Lộ cũng không đòi tôi bón
thêm, chỉ im lặng nằm trên giường bệnh, mặt đỏ phừng phừng. Tim tôi đập
thình thịch, vừa kích động lại có chút hưng phấn, cảm giác hệt như lén lút
giấu bà xã tòm tem với cô dì vậy. Phòng bệnh trở nên tĩnh lặng vô cùng, chỉ
có tiếng thở của hai chúng tôi giao hòa với nhau.