ĐIỆU SLOW TRONG THANG MÁY - Trang 114

ngoài rửa hộp cơm đã”. Nói rồi cầm hộp cơm lúc trước lên, ra khỏi phòng.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại tôi và Bạch Lộ.

“Chị em tốt với em thật đấy!”. Tôi nhìn Bạch Lộ mà lòng lại nghĩ đến

Bạch Lâm.

“Vâng”. Bạch Lộ khẽ gật đầu, nói: “Chị em lớn hơn em mười tuổi, từ

nhỏ đã rất tốt với em, có lúc em cảm thấy chị như mẹ vậy”. Em mỉm cười,
lúm đồng tiền ẩn hiện trên má. (Tôi ngất mất, đúng là cô bé hay cười!).

Tiếng cười của em tuy rất yếu, nhưng lại như cơn gió mùa xuân. Thật

khó tưởng tượng mới hôm kia thôi em còn suýt từ bỏ cõi trần thế vì tim
ngừng đập. Tôi sực nhớ, bèn hỏi Bạch Lộ: “Hôm đó chị em rất căng thẳng,
nghe tin liền chạy tới đây ngay trong đêm. Đi cùng chị em lúc đó còn có
một người đàn ông, à, người đó rất thân thiết với hai chị em phải không?”.

“Đàn ông?”. Bạch Lộ kinh ngạc nói: “Chắc là anh Hình! Hì, anh ấy chỉ

thân với chị em thôi”.

Nghe Bạch Lộ gọi gã đó là anh Hình, tôi có dùng mông nghĩ cũng biết

quan hệ giữa gã và Bạch Lâm tuyệt đối không bình thường. Nhất thời lại
rầu cả lòng. Định tiếp tục moi thông tin, nhưng có vẻ Bạch Lộ không hứng
thú nói về chủ đề này nữa. Hai chúng tôi cũng trầm xuống. Chừng hai mươi
giây sau, Bạch Lộ bỗng thở dài.

“Sao thế?”, tôi hỏi. Bạch Lộ không trả lời ngay, một lúc sau, em mới nói:

“Sau này em có thể gọi anh là Lư lừa được không?”. Tôi sững người, Bạch
Lộ đỏ mặt, nói: “Nếu anh thấy không tiện thì thôi vậy”.

“Có gì đâu”, tôi nói rồi bật cười, Bạch Lộ cũng cười theo. Tôi thầm nghĩ:

câu nói vừa rồi của Bạch Lộ rất đáng để nghiên cứu đây, em nói sau này
muốn gọi tôi là Lư lừa. Đầu tiên, cụm “sau này” không hề đơn giản, ít nhất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.