ĐIỆU SLOW TRONG THANG MÁY - Trang 112

Tôi bật cười, đáp: “Bạn học, nói tối nay muốn mời tôi ăn cơm, nhưng tôi

từ chối rồi”.

22.

Trong cả bữa ăn, Tưởng Nam rất vui vẻ, liên tục gắp thức ăn cho tôi,

cũng không ngớt kể với tôi chuyện này chuyện kia. Tôi có thể cảm thấy rõ
ràng hiệu quả tốt đẹp sau khi mình từ chối Bạch Lâm. Có thể bởi câu cuối
cùng tôi nói với Bạch Lâm quá oách, khiến Tưởng Nam ngồi bên nghe tự
nhiên lòng như nở hoa. Sặc! Hóa ra tài nịnh hót của tôi đã xuất chúng đến
nhường này rồi!

Ăn xong cơm, Tưởng Nam nói: “Cậu còn có việc phải không, mau đi

đi!”. Nói rồi còn cười với tôi, cảm giác vô cùng thân thiết, khiến tôi thấy
thật ấm áp. Tôi nói: “ Tôi rửa bát xong rồi mới đi!”. Tưởng Nam ngăn tôi
lại: “Đàn ông con trai, rửa bát cái gì! Để chị rửa được rồi!”. Nói đoạn vui vẻ
thu dọn bát đũa. Tôi nhìn Tưởng Nam tất bật dọn dẹp, lòng thoáng xúc
động. Hồi mới biết Tưởng Nam, sao có thể nghĩ được chị lại có lúc thế này?
Hơn nữa chị đối với tôi tốt như vậy, xem ra giữa người với người chỉ cần
thêm chút quan tâm lẫn nhau, tình cảm sẽ ngày càng tốt đẹp, ngày càng thân
thiết. Bỗng nhiên lại nghĩ đến Bạch Lâm: tôi cố ý lạnh nhạt với nàng, không
biết liệu có đẩy nàng càng lúc càng xa tôi không?

Rời nhà Tưởng Nam, tôi bắt taxi đến bệnh viện. Trên đường đi tôi cứ

thấp thỏm không yên, lo không biết Bạch Lâm bị tôi từ chối thái độ sẽ thế
nào, nàng có buồn không? Cứ vậy, chẳng mấy chốc đã tới bệnh viện.

Tới nơi mới hơn bảy giờ một chút, tôi tìm đến phòng bệnh Bạch Lộ nằm

lần trước, đang định đưa tay gõ thì cửa đã đột nhiên bật mở, từ bên trong
Bạch Lâm bước ra. Hai chúng tôi nhìn nhau, đều sững người. Mãi sau Bạch
Lâm mới lên tiếng: “Tiểu Triệu, cậu đến rồi à!”. Lúc này tôi cũng mới định

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.