ĐIỆU SLOW TRONG THANG MÁY - Trang 113

thần lại, ừ một tiếng. Quan sát một chút, thấy trên tay nàng đang cầm hộp
cơm. Nàng thấy tôi nhìn hộp cơm, bèn gượng gạo cười, nói: “Ăn ít bánh
bao, vốn định cùng cậu…”. Nói đến đây nàng khựng lại, mặt đỏ rần.

Tôi xúc động, thầm nghĩ: Liệu có phải vốn định cùng tôi ăn không nhỉ?

“Mau vào đi!”. Bạch Lâm nhường đường cho tôi vào phòng. Tôi thận

trọng dò xét xung quanh, không thấy bóng dáng gã bạn học của Bạch Lâm
đâu cả, bèn hỏi: “Bạn học của chị đâu?”. Giọng cũng hơi chua xót. Bạch
Lâm đáp: “Anh ấy còn có việc, nên đã về rồi”. Nàng nói giọng rất tự nhiên,
như một người vợ đang nói chuyện chồng mình. Tôi lại thấy không thoải
mái.

Bạch Lâm đặt hộp cơm xuống, bước lại trước giường bệnh, gọi nhỏ:

“Tiểu Lộ, Tiểu Triệu cậu ấy đến rồi này!”.

Tôi cũng bước lại bên giường bệnh, nhìn Bạch Lộ đang nằm trên giường.

Em đã tỉnh rồi, đang mở mắt nhìn tôi. Tôi mỉm cười, nói: “Em tỉnh rồi à?
Hôm trước đúng là dọa anh sợ quá”.

“Cảm ơn anh”, Bạch Lộ thì thào, giọng vẫn còn rất yếu. Bạch Lâm

chuyển một cái ghế từ bên cạnh sang, nói: “Tiểu Triệu, ngồi đi!”.

Tôi chẳng khách sáo gì, liền ngồi xuống bên giường bệnh. Nhìn gần mới

thấy, sắc mặt của Bạch Lộ rất xanh, màu môi bạc phếch, hàng lông mi dài
không ngừng run rẩy, như thể mở mắt ra cũng là một việc rất khó khăn. Tôi
hoảng hốt, chợt cảm thấy Bạch Lộ sau khi mất đi vẻ kiều diễm thường
ngày, nét bơ phờ này hệt như đúc cùng một khuôn với Bạch Lâm.

Bạch Lâm đứng cạnh tôi, nhìn Bạch Lộ, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng. Một

lúc sau, nàng mới nói: “Tiểu Triệu, cậu nói chuyện với Tiểu Lộ nhé, tôi ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.