ĐIỆU SLOW TRONG THANG MÁY - Trang 110

chị một bài: “Không”, tôi thờ ơ nói.

Đầu dây bên kia Bạch Lâm im lặng. Lòng tôi dậy lên một khoái cảm

phục thù. Mãi lâu sau, Bạch Lâm mới tiếp lời: “Là thế này, Tiểu Lộ tỉnh lại
rồi, nó nói muốn gặp cậu cảm ơn”.

“Cô ấy tỉnh rồi à?”. Tôi không khỏi thốt lên hỏi lại, trong đầu đã hiện lên

hình ảnh cô gái Bạch Lộ hay cười vô cùng xinh đẹp, lòng thấy ấm áp nhưng
cũng hơi có chút thất vọng. Vốn cứ nghĩ là Bạch Lâm muốn gặp tôi cơ!
Nghĩ đến đây, cơn giận nhen nhóm trở lại, chỉ muốn hỏi Bạch Lâm xem tự
nàng có muốn gặp tôi hay không. Nhưng cuối cùng vẫn không hỏi. Trầm
ngâm một lúc lâu, tôi nói: “Vậy được, tám giờ tôi qua”.

Bạch Lâm im lặng, phải đến ba mươi giây sau nàng mới nói: “Cậu qua

sớm hơn được không? Lần trước tôi nói sẽ mời cậu ăn cơm…”. Câu này
mới nói được một nửa, trong đầu tôi đã nổ đoàng một tiếng, tim đập thình
thịch, kích động đến nỗi suýt làm rơi điện thoại xuống đất, đoạn sau nàng
nói những gì tôi chẳng nghe rõ nữa. Chỉ thấy trong lòng như nổ pháo hoa,
vui vẻ khấp khởi không tả xiết.

Bạch Lâm muốn mời tôi ăn cơm, Bạch Lâm muốn mời tôi ăn cơm! Tôi

chỉ muốn hét lớn lên như thế. Mẹ kiếp, tôi đợi ngày này đã bao lâu rồi. Hơn
nữa, hôm nay còn là ngày gì, là Trung thu đấy! Một ngày như ngày hôm
nay, nàng có thể để em gái một mình trong bệnh viện mà đi ăn cơm với tôi,
há chẳng phải rất rất coi trọng tôi sao?

Tôi thật hận một nỗi không thể lập tức bay thẳng tới bên Bạch Lâm, cùng

nàng tận hưởng bữa tối. Nhưng nhìn sang Tưởng Nam, chị đang ngồi đối
diện thần người nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng, hoàn toàn không một chút ghê
gớm nào như trước kia. Tôi động lòng, Tưởng Nam đã đặc biệt nấu cả bàn
thức ăn này cho tôi, làm sao tôi có thể bỏ chị lại chạy đến ăn cơm cùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.