Rời công ty, Tưởng Nam lái xe chở tôi đi siêu thị mua thức ăn rồi về nhà.
Tôi vốn nghĩ người như Tưởng Nam làm sao biết xào nấu bếp núc gì,
không ngờ về đến nhà, chị ta thay quần áo, quấn tạp dề trông hệt như một
bà nội trợ đích thực. Lúc nấu ăn tôi cũng muốn vào trong bếp phụ giúp,
nhưng chị ta không cho, khăng khăng bắt tôi ngồi ngoài phòng khách xem ti
vi. Thế là tôi vừa xem ti vi, vừa dỏng tai nghe tiếng Tưởng Nam lụi hụi
trong bếp, lòng thấy vô cùng sảng khoái. Ngỡ mình như ông lớn. Sặc! Lại
còn được phó giám đốc Tưởng hầu hạ săn sóc nữa chứ!
Chẳng bao lâu sau thức ăn đã làm xong. Bốn món một canh, thịt có rau
có. Ngửi mùi thơm phưng phức, nhìn ngoài cũng rất ngon mắt. Tôi bất giác
nhìn Tưởng Nam bằng con mắt khác: Kỳ thực chị hẳn phải là một người vợ
mẫu mực đây! Hơn nữa chồng trước của chị xem ra cũng rất trẻ trung
phong độ, chị chẳng lý gì mà lại phải đi dụ dỗ tay giám đốc Lâm kia! Lẽ
nào sự thực chẳng hề như tôi tưởng tượng?
Thức ăn đã được bày hết lên bàn, Tưởng Nam lấy thêm vài lon bia, rồi
kêu tôi ra ăn cơm. Tôi vừa ngồi xuống thì di động đổ chuông. Lôi ra nghe,
là điện thoại của Bạch Lâm. Tim tôi chẳng chút nhuệ khí, liền nhảy tưng
tưng mấy cái, vốn định ra vẻ uy phong không thèm nghe, nhưng cuối cùng
cũng vẫn nhận cuộc gọi.
“A lô! Tiểu Triệu à?”. Giọng nói vừa đáng yêu vừa đáng hận của Bạch
Lâm truyền tới. Tôi nhủ thầm lãng xẹt, miệng nói: “Vâng”. Giọng rất bình
thản.
“Ừm…”. Bạch Lâm do dự một thoáng, nói: “Tối nay cậu có rảnh
không?”.
Tôi suýt chút nữa đã buột miệng đáp: Rảnh, rảnh! Nhưng tôi cố kiềm
chế, bà nó chứ, xem thái độ của chị hôm trước thì tôi cũng nên chỉnh cho