ĐIỆU SLOW TRONG THANG MÁY - Trang 107

“Tiểu Tưởng à?”. Giọng nói đầu dây bên kia rất to, tôi ngồi bên cạnh

cũng có thể nghe thấy. Giọng nói thô lỗ này, có vẻ là của lão sếp họ Lâm
kia.

“Vâng”. Tưởng Nam đáp rồi nhìn sang tôi, chị mở cửa xe, ra ngoài nghe

điện thoại. Tôi bất giác thẫn thờ, nhìn chăm chăm vào Tưởng Nam qua lớp
kính xe. Hai người nói chuyện với nhau rất lâu mới cúp máy. Nhìn thái độ
của Tưởng Nam có vẻ không thoải mái, nhưng vẫn cố chịu đựng.

Tưởng Nam lên xe chẳng nói chẳng rằng liền nổ máy lái đi rất nhanh.

Tôi thầm gào thét kêu xúi quẩy: Mẹ kiếp, vì sao lần nào Tưởng Nam bị đàn
ông chọc tức, tôi đều phải ở bên cạnh chị ta hồi hộp lo sợ thế này?

Xe chạy như bay, rất nhanh đã tới nhà Tưởng Nam. Dừng xe trước cổng

khu nhà, Tưởng Nam quay sang hỏi tôi: “Tiểu Triệu, cậu vào trước đi, tối
nay tôi còn có chút việc, không về nhà nữa. Đây là chìa khóa dự phòng nhà
tôi, cậu cầm lấy mà dùng”, nói rồi chị đưa chìa khóa cho tôi. Tôi im lặng
nhận chìa khóa, lòng thầm nghĩ: Chị ta có việc gì? Không phải định tới chỗ
của lão họ Lâm đó chứ?

Thẫn thờ đứng trước cổng khu nhà, nhìn chiếc xe của Tưởng Nam mất

hút cuối tầm mắt, lòng tôi bỗng dậy lên một cảm giác vô cùng lạnh lẽo.

21.

Tiu nghỉu quay về nhà Tưởng Nam, tôi đi thẳng vào phòng ngủ cho

khách, nằm vật ra giường, thật muốn chẳng nghĩ ngợi gì nữa cứ thế ngủ
thiếp đi. Nhưng nào có được. Có phải Tưởng Nam đi gặp lão họ Lâm kia
không? Nhất định là thế! Chị ta sẽ không làm chuyện đó với lão khốn nạn
ấy chứ? Sặc! Việc này liên quan quái gì đến tôi! Lại nhớ đến Bạch Lâm,
con người này từ tối qua tới bây giờ chẳng thấy gọi điện thoại cho tôi! Hơ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.