ĐIỆU SLOW TRONG THANG MÁY - Trang 106

Vừa rồi Tưởng Nam gục lên vai tôi khóc, sau đó mặt lại ửng đỏ, thần

thái này thật quá giống Bạch Lâm. Tôi chợt nhận ra: Hóa ra Tưởng Nam
cũng là phụ nữ! Trước đây, tôi vẫn luôn coi chị ta như một vị sếp nghiêm
khắc. Nhưng giờ nhìn lại, chị và Bạch Lâm chẳng khác gì nhau, đều là
những người phụ nữ nhỏ bé yếu ớt cần có người bao bọc.

Tôi mải nghĩ ngợi, thành ra cứ thần người nhìn chằm chằm vào Tưởng

Nam. Mặt Tưởng Nam lại càng đỏ. Lòng tôi dậy lên một cảm giác kỳ lạ, đột
nhiên bốc đồng muốn ôm chầm lấy Tưởng Nam vào lòng. Tưởng Nam vẫn
chỉ lúng túng nhìn tôi, không nói lời nào. Không khí trong xe nhất thời trầm
lặng, dường như còn nghe được cả tiếng tim hai chúng tôi đang đập.

Một giây, hai giây, ba giây… thời gian chậm chạp trôi qua trong sự tĩnh

lặng mờ ám. Tình cảnh trong bệnh viện tối qua chợt tái xuất trong đầu tôi.
Bạch Lâm, Bạch Lâm! Trái tim tôi đau nhói, bao ấm ức đêm qua bỗng chốc
dồn hết lên nghẹn ứ, Bạch Lâm, chị không màng đến tôi, hừ hừ, giờ đã có
Tưởng Nam đối tốt với tôi rồi! Một ý nghĩ đê hèn chợt nảy sinh trong đầu
tôi: Tiến tới với Tưởng Nam cũng chẳng phải chuyện gì xấu! Nghĩ thì nghĩ
vậy nhưng về tâm lý tôi vẫn luôn e sợ Tưởng Nam, sao dám động chân
động tay thật. Tưởng Nam thì vẫn nhìn tôi như thế, ánh mắt lấp lánh, như
thể đang nói: Tiểu Triệu, tôi rất buồn, cậu hãy ôm tôi, hôn tôi, có được
không?

Tôi đang do dự không biết có nên động thủ hay không thì có tiếng nhạc ở

đâu vang lên. Mới đầu tôi còn ngẩn ra, ngu ngơ nghĩ rằng có ai đang phối
nhạc cho màn cao trào giữa tôi và Tưởng Nam. Sau mới phát hiện, đó là
nhạc chuông điện thoại của Tưởng Nam.

Tưởng Nam cũng bị tiếng nhạc làm sực tỉnh, không khí tế nhị lay động

lòng người khi nãy cũng bay biến sạch.

“A lô!” Tưởng Nam nghe điện thoại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.