Nàng nghe tôi đáp thế liền bị hẫng, quay sang nhìn tôi vẻ như không dám
tin, tròng mắt bất giác đỏ hoe. Có lẽ nàng nằm mơ cũng không nghĩ tôi có
thể nói với nàng bằng cái giọng này. Nhìn bộ dạng ấy, lòng tôi lại chùng
xuống, vẻ nhu mì này chính là điểm tôi thích ở nàng! Tim tôi đột nhiên thắt
lại, dường như tôi đã bắt đầu nắm bắt được tình cảm Bạch Lâm dành cho
mình.
24.
Thực ra Bạch Lâm hẳn là rất có cảm tình với tôi. Bởi lần kẹt trong thang
máy ấy tôi đã khiến nàng cảm thấy mình là người đàn ông khá đáng tin cậy.
Tuy nàng luôn vờ như không quen biết tôi, nhưng đó chỉ là một dạng hành
động tự vệ, chứ trong thâm tâm hẳn nàng cũng thấy tôi khá gần gũi. Nếu
không nàng đã chẳng nhờ tôi chuyển đồ cho em gái như thế. Hơn nữa lần
này, tôi lại có công cứu em gái nàng, chắc chắn trong lòng cũng rất cảm
kích, và thế là, cảm tình ngày một tăng lên. Đương nhiên thứ cảm tình này
còn lâu mới đạt đến mức độ thích hay yêu gì đó, nhưng chắc chắn có tồn
tại!
Bỏ qua chút cảm tình đó, Bạch Lâm hiện giờ còn đang mang hai dạng
cảm xúc đối với tôi. Một là cảm giác áy náy, và hai là cảm giác giận dỗi. Áy
náy vì chuyện hôm trước. Tôi cứu em nàng, vậy mà nàng sấp ngửa chạy
đến rồi quên bẵng tôi luôn, cuối cùng còn diễn màn thân mật với gã đàn ông
khác ngay trước mặt tôi nữa. Chỉ nhìn đã biết Bạch Lâm là người phụ nữ
chu đáo, nàng biết tôi thích nàng, tuy không thích lại tôi nhưng cũng không
muốn làm tôi tổn thương. Thế nhưng nàng đã làm tổn thương tôi rồi. Giờ
đây tôi đã quên đêm hôm ấy rốt cuộc mình đã nói câu gì trước lúc bỏ đi,
nhưng có lẽ câu nói đó khiến nàng hiểu rằng nàng đã làm tổn thương tôi.
Bởi vậy tối nay nàng mới muốn mời tôi ăn cơm, là vì nàng áy náy!