ĐIỆU SLOW TRONG THANG MÁY - Trang 121

thời cơ nói như súng liên thanh: “Chắc chị cũng hiểu vì sao tôi muốn chọc
tức chị! Ha ha…”. Đến đây tôi cười gượng mấy tiếng, rồi dừng lại.

“Tiểu Triệu…”. Xem ra Bạch Lâm đã sập bẫy rồi, còn lên tiếng nữa.

(Nói vậy là để bắt nàng phải tin! Có thể nàng sẽ nghĩ lý do tôi không tới là
muốn trả thù nàng. Giờ tôi đã nói trắng ra thế rồi, nàng còn không tin sao
được?).

Tôi mạnh mẽ khoát tay, ra ý nàng chớ nói tiếp, rồi tự làm vành làm vẻ

than thở: “Thực ra tôi không tới ăn cơm, là còn vì một lý do. Đó là vì tôi sợ,
sợ tới đây lại gặp phải người mình không muốn gặp! Tuy chị nói chỉ có ba
người tôi, chị cùng Bạch Lộ, nhưng tôi vẫn sợ, sợ gặp phải người đó, cũng
sợ thấy cảnh anh ta bên chị!”. (Chiêu bi lụy này tuy có vẻ hơi hèn kém,
nhưng cũng phải cố dùng thôi!).

“Tiểu Triệu!”. Bạch Lâm lại lên tiếng. Tôi gượng cười, ngắt lời nàng:

“Tôi biết! Tôi biết có nhiều chuyện không thể miễn cưỡng, tôi… tôi cũng
không muốn miễn cưỡng… Tôi… tôi đi đây… Chào, chào chị!”. Nói đoạn
tôi quay người đi thẳng, lòng thầm nghĩ: Bạch Lâm, Bạch Lâm, còn không
mau đuổi theo đi? Chị mà không đuổi theo thì đúng là không nể mặt tôi
đấy!

Tôi có lý do để tin rằng Bạch Lâm sẽ đuổi theo. Bởi tôi hiểu nàng là

người thế nào, lại càng hiểu hơn tâm trạng của nàng giờ phút này. Hơn nữa
tôi đã chuyển hóa hết nỗi bực dọc của nàng đối với tôi thành cảm giác áy
náy, chắc chắn nàng sẽ đuổi theo tôi!

Quả nhiên, sau lưng vang lên tiếng bước chân Bạch Lâm.

Tôi không ngoảnh lại, cắm đầu đi thẳng, Bạch Lâm cũng không gọi, chỉ

lặng lẽ theo sau. Tới khi tôi gần ra đến cửa bệnh viện, nàng cuối cùng mới
lên tiếng: “Tiểu Triệu!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.