Tôi ngồi xuống bên Bạch Lộ, khe khẽ đung đưa người, nói: “Mau nói cho
anh ý nguyện thứ ba của em đi!”.
“Ừm…”. Bạch Lộ nhìn tôi, đôi mắt lấp lánh cười: “Em… em muốn…”,
em nói mà mặt bỗng dưng đỏ bừng. Tôi giật thót, nghĩ: Sặc! Tôi đang làm
cái gì đây? Chẳng phải tôi đang đùa giỡn với cô bé thuần khiết này ư?
Người tôi yêu là chị Bạch Lâm chứ không phải em, vì sao tôi vẫn còn trêu
ghẹo Bạch Lộ thế này? Là vì giọng nói của em giống với mối tình đầu của
tôi? Là vì em rất xinh? Là vì cảm giác kích thích vụng trộm? Hay là bởi
thực lòng tôi cũng có chút tình cảm với em… Nhìn Bạch Lộ ngập ngừng
muốn nói rồi lại thôi, tôi hối hận rồi, hối hận đã cùng em ra ngoài chơi, hối
hận đã mua hạt dẻ cho em, hối hận đã hát cho em, nếu Bạch Lộ quay về kể
hết mọi chuyện cho Bạch Lâm, sặc, thế tôi chẳng phải biến thành kẻ chơi
bời hay sao? Lỡ như yêu cầu thứ ba của Bạch Lộ là muốn tôi trở thành bạn
trai hay cái gì đó, thì tôi phải làm sao?
“Ngày cuối cùng của tháng này là sinh nhật em”, Bạch Lộ nói. “Sao
cơ?”, tôi hỏi, thấy em không đưa ra yêu cầu kia thì thở phào nhẹ nhõm.
“Em muốn… muốn…”, Bạch Lộ do dự nói tiếp: “Tới lúc đó anh tặng em
một chiếc bánh sinh nhật nhé!”.
Ha ha, miễn cưỡng có thể chấp nhận được. Xem ra đi qua được ải này
rồi. Nhưng cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách hay! Có vẻ Bạch Lộ
càng ngày càng thích tôi rồi, nếu như đến một lúc nào đó em biết được
người tôi thích thực ra lại là chị gái em thì em sẽ thế nào? Còn nữa, vừa nãy
giọng em lắp bắp như vậy, hẳn điều em thực lòng muốn chẳng hề đơn giản
chỉ là một chiếc bánh ga tô! Lỡ như em muốn con người tôi thì sao? Trao
cho em ư?
33.