Ở lại trong tiệm gốm chơi thêm lúc nữa, cuối cùng Bạch Lộ cũng cho ra
sản phẩm là một cái lọ nho nhỏ, trước khi đem nung em dùng dao khắc lên
lọ mấy chữ. Tôi nhìn mà thấy chột dạ, chỉ sợ em khắc gì trở thành chứng cứ
để đến lúc Bạch Lâm nắm thóp. Thế nên tôi bèn hỏi: Tiểu Lộ, em khắc gì
thế?
Tiểu Lộ đáp: “Em khắc mấy chữ chúc mừng sinh nhật, em định đem cái
lọ này tặng chị làm quà sinh nhật!”.
Trời! Xem ra tôi lo hão rồi.
Ra khỏi tiệm gốm đã là tối muộn, trời trở gió nên trên phố lúc này chẳng
còn mấy người, mặt đường hiện lên dưới ánh đèn cũng có chút hiu quạnh.
Chẳng hiểu vì sao tôi thấy buồn buồn. Bạch Lâm đã về nhà chưa? Có thật
nàng đi cùng tay họ Hình ấy không… Bất chợt tôi đã hiểu ra lý do vì sao
hôm nay mình cứ trêu ghẹo Bạch Lộ rồi! Mẹ kiếp, đó là bởi tôi quá thất
vọng về Bạch Lâm! Bao lâu nay, tôi đã làm bao nhiêu việc cho nàng như
thế! Có chiêu nào tôi còn chưa giở ra cơ chứ! Lùi mà tiến, diễn màn bi kịch,
vờ chu đáo quan tâm… nhưng Bạch Lâm trước sau đều lúc gần lúc xa tôi.
Hôm nay nàng còn đi đón sinh nhật cùng tay họ Hình kia nữa, rõ ràng là
trong lòng nàng chẳng hề có tôi! Sặc! Thật chẳng hiểu vì sao tôi lại đi thích
nàng! Về tướng mạo nàng đâu bằng Bạch Lộ! Về tiền tài danh vọng nàng
chẳng sánh nổi Tưởng Nam! Về trái tim dành cho tôi, nàng thua đứt Bạch
Lộ! Về quan tâm săn sóc tôi, nàng còn kém xa Tưởng Nam! Vì sao tôi lại
thích nàng cơ chứ? Lẽ nào bẩm sinh tôi đã là một thằng vô liêm sỉ chẳng
biết tốt xấu? Bạch Lộ, Tưởng Nam tốt thế kia chẳng tán, lại chỉ trước sau
nặng tình với một mình Bạch Lâm! Xem ra trò chơi ái tình thật chẳng màng
đến lý do! Yêu là yêu thôi, chẳng thể nào khác được!
Bạch Lộ dường như rất vui, vừa đi vừa ngâm nga bài “Lam liên hoa”. Đi
được một đoạn, thấy tôi không nói gì, em bèn chủ động bắt chuyện: “Anh
Lư lừa, anh có biết vì sao em thích nghe bài ‘Lam liên hoa’ không?”.