ĐIỆU SLOW TRONG THANG MÁY - Trang 157

“Thật không?!”. Bạch Lộ vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên, ngập ngừng một

lát, như hiểu ra điều gì đó, em nói: “Không phải anh định nặn một bông
tuyết liên bằng gốm tặng em đấy chứ?”.

Đây là một tiệm gốm rất cổ kính tao nhã, ánh đèn mờ mờ, tiếng guitar

lặng lẽ, còn có vài người đang nặn gốm, cảm giác êm dịu hài hòa. Tôi chú ý
nhất vào hai tay guitar trên một bục vuông nhỏ giữa tiệm, lúc này họ đang
đánh bản “Tây Ban Nha đau thương”. Còn Bạch Lộ lại chú ý hơn vào tay
mấy người đang nặn gốm và bùn sét trên tay họ.

Tìm một chỗ ngồi xuống, ông chủ đi đến hỏi chúng tôi xem có cần

hướng dẫn không. Tôi nói không cần. Tuy chưa từng thử qua trò này, nhưng
để ông ta chỉ dạy chẳng phải quá mất mặt sao? Bạch Lộ rõ ràng rất khá, hai
bàn tay nhỏ thuần thục vê nặn phôi đất. Tôi nhìn chăm chăm vào đôi tay
cùng chiếc bàn xoay vun vút phía em, tự nhiên lại nhớ đến Demi Moore
(Nhớ hồi trước tôi vô cùng mê mẩn chị này!).

Bạch Lộ nặn một lúc, ngẩng đầu lên thấy tôi đang ngồi ngẩn ngơ bên

cạnh, bèn hỏi: “Sao anh không làm gốm đi? Không phải anh định nặn một
bông tuyết liên cho em à?”.

Tôi thầm thấy hổ thẹn: tay nghề kém là một nhẽ, nhưng dù tôi có biết

nặn đi chăng nữa thì cũng đã thấy bông tuyết liên mồm ngang mũi dọc thế
nào đâu, sao mà làm cho được? Thấy Bạch Lộ mặt rạng ngời chờ mong, tôi
nở một nụ cười bí hiểm, nói: “Anh sẽ tặng em một bông tuyết liên không
thể nhìn thấy bằng mắt!”.

“Bông tuyết liên không thể nhìn thấy bằng mắt?”. Bạch Lộ hỏi lại, vẻ

khó hiểu.

Tôi nhìn em cười, đứng dậy, phủi tay cho sạch rồi bước tới bên bục

vuông chỗ hai tay guitar, nói với họ: “Các cậu có thể cho tôi mượn cây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.