Bạch Lộ nghe tôi nói vậy chỉ lặng lẽ thở dài, lòng tôi chợt dâng lên một
cảm giác bất lực. Có lẽ Bạch Lộ thực sự tin rằng tôi có thể tặng cho em một
bông hoa tuyết liên, tiếc là tôi quá vô dụng!
Nói với anh việc thứ ba đi! Nhìn vẻ mặt thất vọng của Bạch Lộ, tôi lại
mềm lòng, nói: “Việc thứ ba bằng bất kể giá nào anh cũng sẽ làm cho em!”.
“Không!”. Bạch Lộ lắc đầu. “Em vẫn muốn anh tặng em một bông tuyết
liên!”.
Ngất mất! Anh đã nói là anh không thể rồi, sao em vẫn cố chấp không
tỉnh ngộ ra nhỉ? Bỗng nhiên, tôi nhớ lại một câu đã đọc được trong quyển
sách nào đó, con gái khi yêu, thường cho rằng bạn trai mình có thể làm
được mọi thứ! Sặc! Lúc này chắc Bạch Lộ cũng đang có tâm lý ấy đây!
Tôi thấy em vẫn cố chấp như vậy, cũng không tiện nói thêm gì nữa, đành
im lặng đi bên cạnh em. Rẽ ở một ngã tư, thấy bên đường có một tiệm nặn
gốm, từ bên trong vọng ra tiếng đàn guitar, trong vắt u buồn, là bản song tấu
“Tây Ban Nha đau thương”. Bạch Lộ cũng nhận ra tiếng đàn, em nói: “Đây
là bản ‘Tây Ban Nha đau thương’, nghe hay quá”.
“Ừ”. Tôi tiếp lời: “Đây là bản guitar kinh điển của Angelis, đương nhiên
là hay rồi!”.
“Anh cũng biết à?”. Bạch Lộ nhìn sang tôi, có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng
ngay sau đó em như nhớ ra điều gì, nói: “Hôm nay em thấy trong phòng có
hai cây guitar, là của anh phải không? Anh cũng biết chơi guitar à?”.
“Hồi đại học cũng có chơi”. Tôi cười, chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu,
tôi nói với Bạch Lộ: “Chúng ta vào tiệm gốm chơi đi, anh sẽ tặng em một
bông tuyết liên ở đó”.