Tối hôm đó, Bạch Lộ ngủ cùng chị, còn tôi vẫn ngủ trong phòng Bạch
Lộ. Co ro trong chăn, nhưng tôi chẳng thấy buồn ngủ chút nào. Màn kiss
giữa Bạch Lâm và tay họ Hình như đóng đinh trong đầu tôi, rõ là một thảm
kịch. Còn thê thảm hơn cả lần trong bệnh viện Bạch Lâm nhào vào vòng tay
tên khốn đó! Chỉ thế thôi đã đủ để tôi không sao ngủ yên giấc. Huống hồ lại
có thêm Bạch Lộ, rõ ràng là em thích tôi, giờ này không biết có phải em
đang nằm trong chăn rủ rỉ tâm sự cùng Bạch Lâm? Liệu em có kể với chị
mình chuyện em thích tôi hay không? Lòng rối như tơ vò, tôi cứ nằm vậy
suốt đêm, sáng hôm sau đi làm vì thế mà cứ gật gà gật gù. Tinh thần Bạch
Lâm có vẻ cũng không được tốt, lẽ nào đêm qua nàng cũng không ngủ
được?
Bạch Lộ ở lại nhà chị gái hai ngày, đến ngày thứ ba thì quay về Thượng
Hải. Trong hai ngày đó, quả tim nhỏ của tôi lúc nào cũng như bị treo lơ
lửng. Tôi không dám chọc ghẹo Bạch Lộ như bình thường nữa. Mỗi lần nói
câu gì, làm việc gì đều phải hết sức suy nghĩ cân nhắc, sợ Bạch Lâm phát
hiện ra bí mật nhỏ nhỏ giữa tôi và em gái nàng. Cho đến khi bà dì nhỏ Bạch
Lộ đi rồi, tôi mới xem như có thể thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Lộ đi rồi, thế giới lại trở lại là thế giới của hai người. Tôi cứ nghĩ
sau buổi tối tay họ Hình hôn Bạch Lâm, nàng sẽ thường xuyên hẹn hò cùng
gã ta mới đúng, nhưng Bạch Lâm vẫn không ra ngoài nhiều. Thỉnh thoảng
buổi tối có không ăn cơm nhà, cũng chỉ hơn mười một giờ là quay về. Dù
có như vậy, mỗi lần Bạch Lâm ra ngoài, tôi đều sợ nàng sẽ đi luôn qua đêm
không về. May sao màn kịch đáng sợ ấy vẫn chưa hề xảy ra. (Điều này
chứng tỏ tôi đây vẫn còn cơ hội!)
Thứ Ba tuần thứ ba sau khi Bạch Lộ quay lại Thượng Hải, buổi tối tôi
nằm trên giường, vẫn như mọi khi trong đầu chỉ toàn hình ảnh của Bạch
Lâm, không sao ngủ nổi. Trong không gian yên tĩnh chợt nghe có tiếng gì là
lạ. Lục đục lục đục mãi dưới chiếc bàn tôi đặt máy tính. Sặc! Không phải là
chuột chứ, tôi bò dậy bật đèn, nhưng chẳng phát hiện được gì khác thường.