đặt bẫy. Từ lúc về nhà, Bạch Lâm lúc nào cũng bám sát tôi, tôi tới đâu là
nàng theo tới đó. Tôi nghĩ thầm: mình có dùng keo dính chuột dính nàng và
tôi lại với nhau đâu, sao Bạch Lâm cứ như dính lấy tôi thế này! Lòng thầm
hỉ hả, trông Bạch Lâm đi đằng sau rón ra rón rén, tôi bỗng nhớ lại đêm
trong thang máy. Bạch Lâm khi đó cũng giống lúc này, bộ dạng kính sợ, tất
cả đều dựa vào tôi.
Ăn xong bữa tối, Bạch Lâm nhất quyết kéo tôi ngồi lại phòng khách xem
ti vi với nàng. Ti vi chiếu phim “Trái tim mùa thu”, tôi xem mà cứ gà gật,
Bạch Lâm bên cạnh lại rất nhập tâm, có lúc còn thấy mắt nàng hoe đỏ. Về
sau tôi không xem ti vi nữa mà nhìn chăm chăm vào khuôn mặt Bạch Lâm,
quan sát biểu cảm của nàng. Vẻ mặt chợt buồn chợt vui, thật đáng yêu biết
bao! Có lúc Bạch Lâm nhìn sang tôi, phát hiện tôi đang nhìn nàng, nàng sẽ
hoặc quay ngoắt đi vờ như không biết, hoặc kiêu kỳ trừng mắt nhìn tôi, mặt
thoáng ửng đỏ. Tôi thực sự tan chảy rồi, cảm giác này thật giống như đang
ngồi xem ti vi cùng vợ mình. Khoảnh khắc này, mọi sự việc giữa nàng và gã
họ Hình kia đã bị tôi quét sạch đến chín tầng mây. Mẹ kiếp, chỉ cần ngày
nào Bạch Lâm cũng cho tôi những giây phút thế này, tôi sẽ nguyện giết sạch
chuột trên thế gian vì nàng!
Bạch Lâm xem ti vi, nhưng vẫn chưa quên chuyện lũ chuột, lần nào phát
quảng cáo nàng cũng đều hỏi tôi đã bắt được chuột chưa. Tôi bèn dẫn nàng
đi tuần tra những vị trí đã đặt bẫy, nhưng chưa phát hiện được thi thể con
chuột nào. Bà nó chứ, thời này chuột còn khó lừa hơn người!
Phim phát đến mười một giờ là hết, Bạch Lâm cũng đã gà gật, nhưng
hình như vẫn chưa muốn về phòng ngủ. Nàng ngồi nán lại xem bản tin tối
một lúc, rồi quay sang hỏi tôi có xem nữa không. Tôi lắc đầu, nàng tắt ti vi
đi, rồi vào phòng vệ sinh. Tôi quay về phòng mình, đóng cửa rồi lại thấy
hơi thất vọng: Bạch Lâm đã sợ chuột như thế, sao không dính lấy tôi đến
tận lúc lên giường đi ngủ đi? Đang nghĩ ngợi lung tung, bỗng nghe Bạch
Lâm hét một tiếng thất thanh, có vẻ là tiếng hét vọng ra từ phòng nàng. Tôi