giật thót, vội vàng mở cửa xông ra, chạy tới thấy cửa phòng Bạch Lâm
không hề đóng bèn xông thẳng vào. Vừa đưa mắt đã thấy Bạch Lâm đang
đứng trên giường, bộ dạng rất lo lắng sợ sệt. Tôi bước lại bên nàng, hỏi: Có
chuyện gì thế? Bạch Lâm chỉ xuống giường bảo: “Tiểu Triệu! Cậu xem kia
là cái gì?” Tôi cúi xuống quan sát kỹ càng, sặc, ra là hai viên phân chuột.
Xem ra con chuột này to gan gớm đây! Giường của Bạch Lâm đến ông mày
còn chưa trèo lên mà mày đã dám lanh chanh đi trước rồi!
“Chỉ là hai viên phân chuột thôi mà?” tôi nói. “Cũng có gì to tát đâu!”
“Ghê lắm!” Bạch Lâm nói. “Ai mà biết đến đêm nó có trèo lên giường
tôi hay không?”
Tôi chợt nhớ ra, nói: “Chị có biết vì sao đêm qua tôi phát hiện ra nhà có
chuột không? Chính là vì nửa đêm nó trèo lên chăn tôi…” Còn chưa nói
hết, Bạch Lâm đã chen ngang: “Đừng nói nữa đừng nói nữa, ghê quá!”
Tôi bật cười, lấy tờ giấy dọn hai viên phân chuột khỏi giường nàng, rồi
nói: “Chị thấy ghê thì thay ga đi rồi hẵng ngủ!” Nói đoạn liền ra khỏi
phòng, vừa đi vừa quan sát phòng Bạch Lâm. Nói thật là đã dọn về nhà
nàng bao lâu nay nhưng tôi quả thực chưa bước vào phòng nàng bao giờ.
Nhìn thoáng qua, thứ bắt mắt nhất chính là một tấm ảnh lớn treo trên đầu
giường, là ảnh cưới! Cô dâu là Bạch Lâm, còn người đàn ông kia chắc là
chồng nàng. Xem ra nàng vẫn chưa nỡ dứt tình với người chồng đã mất!
Bỗng nhiên tôi nhận ra, mình lại có thêm một tình địch!
Lần thứ hai quay về phòng, tôi đóng cửa lại, ngồi tựa xuống giường, chỉ
đợi Bạch Lâm tới gõ cửa phòng. Ha ha, tôi không tin nàng dám một mình
ngủ lại trong căn phòng có chuột! Càng huống hồ vừa rồi tôi đã hạ một
chiêu, cố ý nói về chuyện đêm qua chuột trèo lên gường tôi hòng dọa nàng,
tối nay nàng dám ngủ một mình trên cái giường ấy mới là lạ!