Hình kia không rầu chết mới lạ. Buồn vì Bạch Lâm căng thẳng giấu giếm
với tay Hình như thế, chứng tỏ nàng vẫn rất quan tâm tới anh ta.
Tay Hình đứng bên nghe nàng giải thích, sắc mặt lập tức khó coi vô
cùng. Bạch Lâm dường như cũng tự nhận thấy mình vừa nói sai điều gì, vẻ
mặt liền trở lên gượng gạo. Tay Hình hừ một tiếng, nói: “Ở Dương Châu
em còn một cậu em họ cơ à? Sao anh chưa thấy em nhắc đến bao giờ nhỉ?”
Bạch Lâm ấp úng, mấp máy môi nhưng chẳng nói được lời nào.
Tay Hình lại hừ một tiếng, nhìn sang tôi, mãi lúc sau mới nói tiếp: “Lần
trước người ở bệnh viện cũng là cậu ta phải không? Lúc đó vì bệnh của
Tiểu Lộ, anh biết tâm trạng em không được tốt nên mới không hỏi em, em
nghĩ anh không nhớ mặt mũi cậu ta ư?”
Anh ta vừa dứt lời, cả tôi và Bạch Lâm đều sững người. Tôi cứ ngỡ lần
trước ở bệnh viện thời gian ít ỏi, hơn nữa lúc đó anh ta cũng chẳng chú ý gì
đến tôi, lại thêm đã bao lâu như vậy, hẳn không nhớ ra tôi nữa mới phải.
Nào ngờ anh ta còn nhận ra tôi chính là người ở bệnh viện đêm đó! Sặc, thế
cũng tốt. Thế này anh ta lại càng có thêm lý do nghi ngờ quan hệ mờ ám
giữa tôi và Bạch Lâm. Ha ha, chuyện càng lúc càng vui rồi đây. Chi bằng
tôi cứ tọa sơn quan hổ đấu, vát kiều vọng thủy lưu xem xem Bạch Lâm và
tay Hình sẽ cãi cọ thành thế nào!
Chắc Bạch Lâm cũng không ngờ tay Hình lại nhớ ra tôi, thấy anh ta hỏi
vậy tinh thần liền hoảng loạn lên. Trời! Nàng càng hoảng, tay Hình lại càng
nghi ngờ cho xem! Quả nhiên, tay Hình thấy bộ dạng nàng như vậy lại càng
tức tối, giận bừng bừng nói: “Em nói xem, hả? Cậu ta là em họ đằng nào
của em?”
Bạch Lâm ấp úng, mấp máy môi nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Sau
đó vẻ mặt nàng trở nên u ám, nặng trĩu. Thế rồi, tôi lại được thấy Bạch Lâm