ĐIỆU SLOW TRONG THANG MÁY - Trang 182

dâng lên một nỗi bi thương, nói gì thì nói nó cũng là công thần trong bước
tiến triển giữa tôi và Bạch Lâm! Thế mà giờ lại chết thế này? Thôi vậy,
đành kìm nén đau thương! Cùng lắm trao cho nó cái giải diễn viên phụ xuất
sắc nhất là được!

Im lặng mặc niệm con chuột xấu số một lúc, chợt tôi nghĩ: giờ chuột chết

rồi, Bạch Lâm sẽ không còn ngủ trong phòng tôi nữa! Nghĩ đến đây, tôi đặt
cái bát xuống, đem thi thể con chuột quăng ra ngoài cửa sổ, tiêu hủy tang
chứng. Đợi đến khi Bạch Lâm quay về sẽ nói với nàng là vẫn chưa bắt được
chuột.

Làm xong mọi việc, tôi lại hơi có cảm giác tội lỗi. Quay về phòng, cởi bỏ

áo khoác quần dài rồi chui vào chăn, đợi Bạch Lâm về tiếp tục chăm sóc
tôi. Nằm được một lúc thì nghe bên ngoài có tiếng người gõ cửa. Trời, chắc
chắn là Bạch Lâm quên đem chìa khóa rồi. Tôi vội xỏ dép, chạy ra mở cửa,
tay mở miệng nói: “Có phải chị quay lại bệnh viện lấy thuốc…” Còn chưa
nói hết câu, tôi đã chết sững.

Người đang đứng ngoài cửa không phải Bạch Lâm, mà là kẻ đã hôn nàng

ngay trước mặt tôi, anh Hình.

Tôi hoàn toàn không ngờ người gõ cửa lại là anh ta, nên vô cùng kinh

ngạc. Nhưng tôi có kinh ngạc thế nào chăng nữa, cũng không là gì so với vẻ
kinh hoàng khủng khiếp tên mặt anh Hình. Nhìn bộ dạng anh ta, tôi lại thấy
hơi buồn cười. Có điều nói đi cũng phải nói lại, tôi ở đây bao lâu vậy rồi, có
thấy anh ta qua lại lần nào đâu! Sao hôm nay tâm trạng lại phấn khởi, chạy
đến đây góp vui thế này? Tự nhiên nhớ ra hôm nay là thứ Năm, bình thường
cứ đến thứ Năm là Bạch Lâm đi với anh ta. Có lẽ hôm nay không thấy nàng
nên anh ta mới chạy đến đây.

Tay Hình lùi lại hai bước, đưa mắt nhìn lại số nhà và bốn bề xung quanh,

sau khi chắc chắn mình không tìm nhầm nhà mới lên tiếng hỏi, giọng nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.