ĐIỆU SLOW TRONG THANG MÁY - Trang 183

cực kỳ gượng gạo, nghi hoặc, xen lẫn khó chịu: “Cậu là…”

Tình cảnh trước mắt khiến tôi bừng tỉnh, tôi đã nắm được một điểm yếu

của tay Hình. Sự hoài nghi của gã này quá lớn, hơn nữa lòng khoan dung
chắc chắn cũng không nhiều. Điểm này hẳn có lợi cho tôi. Đã đến lúc dùng
chiêu “thật mà ngỡ giả” ông cụ Tiền Trung Thư từng nói rồi. Tôi lập tức
đáp: “Anh là bạn của Bạch Lâm phải không? À, tôi là khách thuê nhà ở
đây!”

Tôi quá rõ tâm trạng tay Hình lúc này, tôi càng nói thật anh ta lại càng

không tin.

“Ồ.” Tay Hình quả nhiên mắc lừa, ồ một tiếng đầy nghi vấn. Anh ta nhìn

chằm chằm vào tôi, dò xét từ trên xuống dưới. Ha ha, quần áo tôi đang lếch
thếch xộc xệch thế này, chỉ càng làm tăng thêm nghi ngờ của anh ta mà
thôi.

“Anh vào nhà ngồi đã!” Tôi mở rộng của, nói: “Bạch Lâm ra ngoài có

chút việc, lát nữa là về thôi.” Tay Hình do dự một chút rồi bước vào nhà.
Hai chúng tôi nhất thời cũng thấy rất gượng gạo, không ai nói câu nào.
Chừng sáu bảy phút sau, bên ngoài có tiếng người mở cửa, tôi căng thẳng
thót tim, đưa mắt nhìn ra phía cửa. Đúng lúc ấy, tay Hình cũng hướng ánh
mắt ra cửa chính.

Cửa mở ra, Bạch Lâm từ bên ngoài bước vào, trong tay cầm túi thuốc,

thở hồng hộc. Vào đến nhà, đột nhiên thấy tay Hình giữa phòng, nàng lập
tức chết sững. Tay Hình nhìn thái độ ấy của nàng, sa sầm mặt xuống, ánh
mắt đá qua phía tôi, rồi lại ập xuống khuôn mặt Bạch Lâm. Bạch Lâm vội
vàng giải thích: “Đây là cậu em họ, vừa từ Dương Châu tới…”

Nghe Bạch Lâm nói vậy, trong lòng tôi nửa vui nửa buồn. Vui vì lời giải

thích này của nàng hoàn toàn trật lất với khẩu cung ban nãy của tôi, tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.