cả rồi. Truyền xong cũng đã gần tám giờ tối, về đến nhà, Bạch Lâm hỏi tôi
muốn ăn gì. Tôi bị sốt, chẳng có hứng ăn gì, nhưng hiếm có cơ hội được
Bạch Lâm chăm sóc dịu dàng thế này, nên tôi nói mình muốn ăn mì. Bạch
Lâm thấy tôi muốn ăn, cuống cuồng chạy vào bếp nấu mì. Nhìn Bạch Lâm
vì tôi mà bận bịu rối rít, tôi lại bắt đầu mong sao mình ốm mãi không dậy
được là hay nhất.
Chẳng bao lâu sao, Bạch Lâm đã bê một bát mì nghi ngút khói ra đặt
trước mặt tôi. Lúc tôi ăn nàng còn ngồi xuống đối diện nhìn tôi. Tôi vui đến
ngất được mất, thực ra chính nàng cũng đã ăn gì đâu! Nhìn nàng lo lắng cho
tôi thế này, tôi thực, sặc, thực không tìm ra lời nào diễn tả nổi!
Mới ăn được một nửa, Bạch Lâm bỗng kêu “a” lên một tiếng. “Sao thế?”
tôi hỏi. Nàng lắp bắp nói: “Tôi… tôi để quên thuốc ở bệnh viện rồi.” Nói
đoạn nàng đứng phắt dậy đi thay quần áo, mặc áo khoác, mở cửa chạy ra
ngoài, hệt như một cơn gió. Tôi định bảo nàng muộn thế này thôi đừng tới
bệnh viện nữa, nhưng chưa kịp nói gì nàng đã chạy mất hút rồi.
Chương 8: Cuộc chiến tình ái
39.
Bạch Lâm đi rồi, tôi tiếp tục ăn nốt bát mì ngon nhất trong đời mình, nhớ
lại bộ dạng căng thẳng vừa nãy của nàng, sặc, thứ tôi đang ăn đây nào phải
là mì! Thứ trong bát này thậm chí còn ngọt hơn mật ấy chứ.
Ăn xong mì, đang định đem bát vào bếp thì chợt nghe có tiếng cạch từ
trong bếp vẳng ra. Bước vào xem, hóa ra kẻ xâm lược lén lút kia đã bị bẫy
chuột kẹp trúng, chết tươi. Nhìn xác con chuột chỏng gọng, lòng tôi lại