ĐIỆU SLOW TRONG THANG MÁY - Trang 205

đã. Tôi biết thừa chị sợ lại đụng phải lão khốn họ Lâm kia nên mới vội vội
vàng vàng rời khỏi đây như vậy.

Côn Sơn chỉ cách Thượng Hải có một bước chân, đạp ga một cái là tới.

Tưởng Nam không đến tổng công ty mà trực tiếp bảo tôi lái xe thẳng về nhà
chị. Đến nhà rồi, lại bảo tôi ở nhà xem ti vi, rồi một mình đi ra ngoài. Tôi
không hiểu chị định làm gì, chỉ đành rầu rầu ngồi xem ti vi, đợi chị về.

Tưởng Nam ra ngoài không bao lâu thì có một bà bác từ ngoài mở cửa

bước vào, trông ăn vận có thể là người quét dọn hằng ngày Tưởng Nam
từng nhắc đến. Bà bác nhìn thấy tôi liền ngẩn người, tôi vội vàng giải thích
mình là đồng nghiệp của Tưởng Nam. Sau đó bà bắt đầu quét dọn vệ sinh,
tôi cũng tắt ti vi để nói chuyện với bà về Tưởng Nam. Nhưng hình như bà ta
chẳng biết gì cả, chỉ nói cô Tưởng là người rất tốt. Tôi nhớ đến những bình
phẩm về Tưởng Nam của mọi người trong phòng, không khỏi băn khoăn
thầm hỏi: Vì sao ở công ty Tưởng Nam lại hung hăng ngang ngược thế?

Bà bác dọn vệ sinh vừa rời khỏi không lâu, Tưởng Nam đã quay về.

Nhìn mới biết hóa ra chị đi mua đồ ăn. Tiếp đó là màn nấu nướng bận rộn
khiến tôi bỗng nghĩ đến tối Trung thu nọ, chị cũng làm cơm cho tôi thế này.
Rồi chợt nhớ đến Bạch Lâm Bạch Lộ, những ký ức tối hôm đó với cả hai
chị em đều thật khó quên!

Đang ăn bữa trưa, Tưởng Nam đột nhiên hỏi: “Tiểu Triệu! Tối qua ở Ngu

Lạc Thành hình như chị nghe có tiếng người gọi chị… chị…, có phải cậu
không?”

Tôi sững người, không ngờ chị lại nhắc đến chuyện này, mặt bất giác đỏ

bừng, vội vàng ăn cơm không trả lời. “Tiểu Triệu, cậu nói xem người đó có
phải rất lo cho chị cậu ta không?” Tưởng Nam nhìn tôi, cười mà như không
cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.