Tự nhiên nhớ đến bài hát đã thu cho Bạch Lộ, và cả con “Trojan” ẩn giấu
trong đó nữa. Nếu như tôi muốn, chỉ cần một câu nói thôi cũng có thể khiến
Bạch Lộ khăng khăng một lòng yêu tôi.
Nhớ lại đêm kia, khi đó trong tôi quả thực kích động chẳng màng tất
thảy, chỉ muốn làm gì đó cho Bạch Lộ để em có thể vui vẻ rạng rỡ. Một mặt
vì tôi cảm thấy rất có lỗi với Bạch Lộ, mặt khác từ trong sâu thẳm trái tim,
tôi luôn coi Bạch Lộ như đội dự bị của mình. Cũng giống như tôi là lựa
chọn B trong trái tim Bạch Lâm vậy, Bạch Lộ chính là đáp án dự bị cho trái
tim tôi.
Nhưng hiện nay mục tiêu chiến lược cao nhất của tôi là Bạch Lâm dường
như có thể thực hiện được rồi, về lý tôi nên từ bỏ Bạch Lộ. Nhưng, có thật
tôi muốn làm vậy trong ngày sinh nhật của em hay không? Bỗng nhiên tôi
thấy mình rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, dường như làm thế nào cũng
không phải là lựa chọn đúng đắn.
Thoắt cái xe đã đến trước cổng đại học Sư phạm Hoa Đông. Tôi vẫn
chưa quyết tâm được, do dự hồi lâu mới móc điện thoại ra, thầm nhủ: bất kể
thế nào, cứ gặp Bạch Lộ đã rồi tính tiếp. Nghĩ vậy, tôi ấn gọi số Bạch Lộ.
Tút… tút… chuông đổ một lúc lâu, nhưng Bạch Lộ vẫn không bắt máy.
Lẽ nào em vẫn đang giận? Nhưng cũng chỉ có thể trách tôi! Tôi thở dài,
tiếp tục gọi, phải đến ba bốn phút sau, Bạch Lộ ở đầu dây bên kia cuối cùng
mới bắt máy.
“A lô!” Lạnh lùng kỳ lạ, nhưng dẫu vậy, tôi vẫn nhận ra sự phấn khích
giấu sâu trong giọng nói em.
“Tiểu Lộ à?” tôi nói, định thêm câu chúc mừng sinh nhật, nhưng cuối
cùng vẫn không nói ra.