Lúc này Tưởng Nam cũng đã bước đến, tôi nhìn chị nghĩ tới chuyện chị
bảo với Đá Nhỏ tôi là con heo đại lười, bất giác đỏ mặt. Tưởng Nam chắc
cũng nghe thấy mấy lời Đá Nhỏ vừa bô bô, cũng tỏ vẻ ngại ngùng. Thấy tôi
vẫn mặc áo ngủ chị liền bảo: “Tiểu Triệu, mau thay đồ đi, không lạnh đấy!”
Tôi định quay về phòng thay đồ, không ngờ Đá Nhỏ đã phán ngay: “Cậu
là đồ ngốc, cậu không biết mặc quần áo, mẹ mặc cho cậu đi!” Chỉ một câu
đó thôi cũng đủ làm tôi suýt ngất, Tuỏng Nam đứng một bên cũng đỏ bừng
mặt. Tôi vội vàng đóng cửa, vội vàng mặc đồ nhanh nhất có thể. Sau đó lại
mở cửa ra lần nữa, thấy Đá Nhỏ vẫn đứng ngoài, bèn bẹo má nó một cái
cho bõ tức.
Nói thực, tôi quả không ngờ vị khách bí mật Tưởng Nam nói đến lại là
Đá Nhỏ. Bởi lần trước Tưởng Nam từng vì chuyện bế Đá Nhỏ ra ngoài chơi
mà cãi nhau với chồng cũ, hôm đó là lần đầu tiên tôi thấy Tưởng Nam khóc.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tưởng Nam là mẹ của Đá Nhỏ, muốn đưa
Đá Nhỏ đi chơi là việc không ai có lý do ngăn cấm.
Tôi vừa ra khỏi phòng ngủ, Đá Nhỏ liền kêu gào đòi đi Viện Hải dương
học. Không còn cách nào khác, tôi chưa kịp ăn sáng (thực ra đã sắp trưa
rồi!) đã phải bế nó cùng Tưởng Nam ra ngoài. Tưởng Nam nằng nặc bảo tôi
ăn sáng rồi hẵng đi, tôi nói đặc tính của heo lười là bữa sáng bữa trưa gộp
vào làm một. Tưởng Nam nghe vậy mặt đỏ ửng, không nói thêm gì nữa.
Vậy là ngày đầu tiên của năm mới đã bị Đá Nhỏ độc chiếm rồi.
Đi chơi cùng hai mẹ con Tưởng Nam vẫn khiến tôi ngại ngùng. Khi lái
xe trên đường thì không sao, nhưng đến vườn bách thú, đi vào đâu tôi cũng
thấy không thoải mái. Tôi bế Đá Nhỏ, Tưởng Nam đi bên cạnh, có vẻ hơi
tựa vào vai tôi. Cảm giác này thật giống như một gia đình ba người đi chơi.
Lại còn là kiểu gia đình vợ lớn chồng bé nữa! Có lúc ánh mắt kỳ lạ của